Chương 51: Tình cảm đến mảnh liệt như gió lốc

[ Nha đầu à, tôi nhớ rồi, lần sau em mà không hôn anh!

Ừa, lần sau tôi sẽ hung ác hơn!]

Cô đương nhiên nhớ thế nào là hung ác hơn dịu dàng từ trong vạt áo đen mò vào, trượt lên vuốt ve từng múi cơ căng cứng nóng bỏng ở lưng.

Anh làm gì mà để nha đầu này trêu ghẹo chứ.

Toàn thân cơ bắp anh căng lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, lòng ngực anh càng nóng hơn, Diệp Kiệu cảm thấy cô nóng đến mức sắp tan chảy trong vòng tay của anh, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nhiệt huyết của anh khi chiến đấu.

Cắn chặt môi từ từ buông ra, bàn tay to của anh kéo mạnh một cái, cúc áo sơ mi liền đứt hết.

“ Anh Kiêu…” Trước cảnh tuyệt sắc như thế, đừng nói anh, đến máu trong người cô cũng sôi sục, thanh âm cũng có chút khàn…

Tình cảm đến mảnh liệt như gió lốc.

Cô vẫn còn nhớ kiếp trước trêu ghẹo anh như thế nào, ai mà biết được, nhưng anh một chút cũng không bị ảnh hưởng mà cô còn bị trêu ghẹo lại nữa.

“ ưm…”Lần này, anh lại nhiệt tình hôn lấy cô…

Trò này so với chơi súng còn vui hơn gấp N lần…

Sống hơn 21 năm trên đời không ngờ trên thế giới này còn có trò chơi vui đến như thế



Ở một nơi vắng vẻ, xe vẫn chưa tắt máy, đèn xe bật sáng, người con trai cởi trần nhìn cô gái dựa vào đầu xe quần áo xộ xệch, mắt nhắm nghiền, hai tay ôm lấy ngực giống như chuẩn bị hi sinh.

Nhịn không được có trong chạnh lòng.

++!

Anh cũng quá cầm thú rồi!

Một bên anh nói, “ Cho tôi.”

Cô nhắm nghiền hai mặt, nặng nề gật đầu, “ Ừa.”

Nha đầu này, rỏ ràng là sợ chết khϊếp nhưng lại không ngần ngại gật đầu.

Diệp Kiều hồi hộp chờ đợi tình yêu như vũ bão kéo đến, tuy rằng cả thể xác lẫn tinh thần đều thích, nhưng kí ức kiếp trước quá tồi tệ làm cho cô vẫn còn sợ, sợ cơn điên cuồng của anh sẽ đem cô xé làm hai…

Nhưng anh muốn cô sẽ cho, là cô nợi anh ở kiếp trước.

Ở kiếp này cô có thể chết vì anh! Thế này đã tính là gì?!

Chỉ là đợi rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì, cô mở hai mắt ra.

“ Anh Kiêu…” Cô nhìn anh gọi nhỏ.

Lục Bắc Kiêu đi về phía trước, kéo cô từ đầu xe đứng dậy, nhưng ngón tay thô ráp run rẫy cài lại từng cúc ao một.

Không phải là anh không muốn…

Áo phông đã cởi ta, dây nịt cũng đã cởi!

Diệp Kiều nhìn anh không hiểu.

“ Sao lại ngoan vậy? Tôi kêu làm làm gì em đều làm sao? Làm anh đây nhịn không được phải bắt nạt em! Có thật lòng không?”

Cúc ao được anh từng cái từng cái cài lại, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc từ lâu đã lòa xòa dính vào má cô, giọng điệu đầy thương tiếc.

Không đúng thời điểm địa điểm, anh thiếu chút nữa đã cho cô hồi ức không tốt đẹp gì rồi.

Diệp Kiều làm sao mà không hiểu, đây là anh đau lòng cho chính mình!

Mũi có chút chua xót, cảm động bật khóc ôm lấy anh, “ Anh Kiêu!”

Cô khóc kêu lên……

Sao anh lại tốt như thế?! Rỏ ràng đã khó chịu như vậy mà còn quan tâm cảm nhận của cô! Làm cô nhớ đến kiếp trước!

Nha đầu này khóc rồi làm trong lòng anh cũng phát hoảng, từ nhỏ đến lớn anh chưa an ủi con gái bao giờ!

Anh luôn cảm thấy con gái suốt ngày khóc lóc thật phiền phức, mà giờ nha đầu ôm lấy anh khóc sao anh lại thấy đau lòng đến vậy?!

Anh lại không biết nỗi khổ trong lòng Diệp Kiều!

“ Bị anh đây dọa sợ rồi sao? Ai kêu em dám trêu ghẹo tôi? Lần sao còn dám nữa không?!” kéo cô ra khỏi vòng tay, cuối đầu vén tóc cô ra sau, cười hỏi.

Nước mắt cô vẫn tuôn rơi, lắc đầu.

Anh nắm lấy bàn tay trái của cô và dùng đèn kiểm tra mu bàn tay cô, “Có thoa thuốc mỡ không?” Anh trầm giọng hỏi khi thấy kích thước của hạt đậu tương có màu sẫm.

“ Không có.”

“ Không ngoan gì hết, đem lời anh đây nói như đánh rấm hả.” nhẹ nhàng năm lấy tay cô anh nghiêm khắc nói.

“.…” Anh lại nói tục rồi.

“ Cố ý không thoa, để lại sẹo cho anh chịu trách nhiệm.” Cô hơi cuối đầu nhìn thắt lưng anh vừa khóa lại ngọt ngào nói.

Động tác của anh Kiêu sững lại