Chương 9: Mục tiêu của con là trường J

Diệp Trăn Trăn nhìn họ cười cười nói nói, như thể mình là người thừa, sao Diệp Kiều lại đột nhiên thay đổi tính tình? Niềm vui mỗi ngày của cô ta khi đến Tướng Quân Lâu chính là nhìn đồ nhà quê này xấu mặt! Bây giờ, cô gái đối diện, đâu còn là đồ nhà quê!

“Ông nội, con ăn xong rồi, con lên lầu làm bài tập đây ạ!” Cô ta cố ý nhấn mạnh ba chữ “làm bài tập”, để ông cụ cảm thấy cô ta chăm chỉ như nào, không giống như học sinh kém luôn đứng cuối ở đối diện!

“Được, được!” Lão tham mưu trưởng chỉ ôn tồn nói hai tiếng.

Nhìn ông cụ tóc hoa râm, Diệp Kiều tràn đầy cảm khái và chua xót, kiếp trước người nhà họ Diệp đối xử với cô tốt nhất chính là ông cụ. Cô nhớ rằng trước khi mình lấy chồng, ông cụ đã tặng cho cô hai căn nhà và tiền dành dụm cả đời của ông cụ đều đưa cho cô.

Chỉ trách cô ngu ngốc, hai căn nhà đó bị cô bán đi, chỗ tiền đó cũng đều đầu tư vào việc làm ăn của Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận, sau đó mất hết.

Ở kiếp trước, cô luôn oán hận tất cả mọi người trong nhà họ Diệp, kể cả ông cụ trước mặt.

Vào những năm 1970, cha ruột của cô, Diệp Thắng Huân, được điều xuống vùng nông thôn ở phía bắc Giang Tô, cũng là quê hương cũ của cô. Ở đó, đã tình cờ gặp gỡ mẹ ruột của cô, Kiều Nghệ. Kiều Nghệ cũng là thanh niên trí thức được điều xuống, hai bạn trẻ ở một mình nơi đất khách quê người, chí hướng hợp nhau, rơi vào bể tình.

Sau đó, Diệp Thắng Huân trở về thành phố trước, hai người mất liên lạc, Diệp Nghệ đã qua đời vì khó sinh ở nông thôn, để lại Diệp Kiều được một gia đình có cùng họ Kiều nhận làm con nuôi.

Khi lâm chung Kiều Nghệ nhiều lần thỉnh cầu vợ chồng nhà họ Kiều sau này liên lạc với cha ruột của Diệp Kiều.

Năm 12 tuổi, trở về nhà họ Diệp, Diệp Kiều cảm nhận được rõ ràng cô không được chào đón, đứa con gái ngoài giá thú, quả thực là một vết nhơ của gia tộc quyền cao chức trọng này.

“Kiều Kiều, khai giảng đã là lớp 12 rồi, là năm quan trọng nhất, phải nắm bắt thật tốt nhé!” Bình thường, lão tham mưu trưởng Diệp nào dám khuyên đứa cháu gái lập dị này!

“Ông nội, ông yên tâm, con sẽ học hành thật tốt! Mục tiêu của con là trường J!” Cô tràn đầy lý tưởng hào hùng và tự tin, khiến lão tham mưu trưởng vốn giữ thái độ hoài nghi lại bị thuyết phục như vậy.

Không phải ông cụ không biết thành tích của cô, đừng nói là trường J, trường đại học kém nhất sợ cũng quá sức!

Lão tham mưu trưởng vẫn nở nụ cười khích lệ và gật đầu.

Ở kiếp trước, cô thi đại học hỏng hét, vẫn là ông nội dùng quan hệ để cho cô vào đợt ba của một trường đại học ma, ở đại học cũng là sống qua ngày.

Trong một lần ngoài ý muốn khi tốt nghiệp đại học, cô đã bị ép gả cho Lục Bắc Kiêu, nhớ đến lần ngoài ý muốn đó, bây giờ nghĩ lại, nhất định là do Lý Vận giở trò!

Chỉ là Lý Vận không bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông đêm đó lại là Lục Bắc Kiêu!

Ở góc đông nam yên tĩnh nhất của đại viện quân khu, tọa lạc mấy căn nhà phương tây hai ba tầng, cổng riêng sân riêng, là nhà của mấy vị lão thủ trưởng, gọi là Tướng Quân Lâu. Ông bà của Lục Bắc Kiêu cũng sống ở đây, là hàng xóm với lão tham mưu trưởng Diệp.

Lão thủ trưởng Lục đang cắt tỉa cây cảnh trong sân nhìn đứa cháu trai lớn của mình đi về phía sân bên cạnh, gọi cảnh vệ Tiểu Triệu, “Tiểu Triệu, cậu nhìn xem, tôi bị hoa mắt hay sao, đó là đồ khốn Lục Bắc Kiêu phải không?!”

“Báo cáo thủ trưởng, ngài không hoa mắt, đó là cậu Kiêu!”

“Mẹ nó, đi lính hai năm, tổ tông nhà nó cũng không tìm được! Làm lính gì chứ?!” Lão thủ trưởng Lục tức giận nói.

“Thủ tưởng, cậu Kêu là Binh vương tam thê* của năm nay!” Cảnh vệ Tiểu Triệu đầy sùng bái khi nói chuyện.

(*三栖tam thê: ý chỉ lục quân, hải quân, không quân)

“Tam thê, Binh vương tam thê thì sao?!” Lão Lục kiêu ngạo nói, trong lòng dĩ nhiên là vui mừng, lúc đó nhận được điện thoại báo cáo của Đại đội trưởng Đại đội đặc chủng, ông ấy suýt chút nữa lao ra ngoài bắn súng ăn mừng! Hận không thể để mọi người trong khu nhà đều biết, cháu trai lớn của Lục Cảnh Thiên ông không phải là hỗn thế ma vương mà ai thấy cũng phải tránh đi đó!

Binh vương tam thê, đó là niềm kiêu hãnh cao quý nhất mà mỗi người lính đều khao khát trong lòng!"