Chương 3: Tập hợp đầy đủ rồi.

"Hừ!"

Hạ Tín tuổi còn nhỏ nhưng tính tình đã xấu, không khả năng nhận sai. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi chạy vào nhà, xem tư thái này nhất định là muốn đi méc cậu mợ, để hai người làm chủ cho hắn.

Hạ Nhiên cười bất lực với chú Lý, nói mấy lời khuyên chú đừng tức giận rồi tiễn chú rời đi.

Cô còn chưa vào nhà đã thấy Mạc Dũng xuất hiện ở cuối đường. Sắc mặt của hắn rất không tốt, giống như vì bản thân đuổi theo cô quá chật vật, quần áo có chút không được chỉnh tề, cũng có lẽ là đã nhìn thấy bóng dáng chú Lý đang đạp xe đạp phía trước. Nhìn thấy cô hắn còn muốn kêu.

Hạ Nhiên làm như không nhìn thấy hắn, nhấc chân vào nhà. Lúc này cậu mợ cũng đã bị Hạ Tín lôi ra.

Ở vùng biển đảo nghèo nàn lạc hậu này, trừ công việc ra biển đánh bắt ra, hoặc đi đào ốc bán lấy tiền thì chẳng thể làm gì nữa. Cậu của Hạ Nhiên - Hạ Minh cũng đi biển vào ban đêm như những người đàn ông khác, lúc này đang ngủ bù lại bị đánh thức, sắc mặt không mấy tốt. Mợ cô lại cưng chiều Hạ Tín, càng giống như muốn khởi binh vấn tội mà hùng hổ đi ra.

Lúc này Mạc Dũng lại vừa đến được cổng nhà cô, đang đứng bên ngoài chỉnh trang lại quần áo rồi mới bước vào. Bở vì nhiều duyên cớ nên cậu mợ cô cư xử với hắn cũng rất tốt.

Ha... Hạ Nhiên trong lòng cảm thán, thế trận này cũng quá mức hung hiểm đầy kịch tính rồi a... Đầy đủ luôn, những người đã khiến cô sống không tốt, tức tưởi mà chết sớm.

Tốt thôi, đỡ phải nhiều lần tốn nước miếng. Cha mẹ cô đều là người có chính kiến, tính tình cũng cứng cỏi, thế mới có thể ra ngoài làm ăn, nhưng cũng vì vậy mà khiến người ta ganh ghét. Cô lúc trước tuổi còn nhỏ, không thể làm gì khác là để tài sản của họ rơi vào tay cậu mợ. Ở trong ngôi nhà vốn là của cha mẹ cô, nhìn họ xem nhà cô như nhà mình, lấy tiền của cha mẹ tiêu sài rồi bắt cô làm hết việc nhà, còn xem như bố thí ơn dưỡng dục cực khổ mà suốt ngày mang ra nói. Thật ra cốt là muốn cô từ bỏ việc đòi lại tài sản vốn "chẳng còn bao nhiêu" trong miệng họ. Ha... Hạ Nhiên cô kiếp trước sống cũng quá uất ức rồi, còn không phải kháng. Cô chắc là sắp thành tiên đến nơi.

Cô có thể không tranh giành số tài sản kia nếu họ đừng ép cô, cô chỉ cần lá thư này, cơ hội này mà thôi.

"Hạ Nhiên, mày làm chị sao suốt ngày bắt nạt em vậy?"

Mợ cô vừa thấy mặt đã sừng sộ lên chụp mũ.

"Em nó còn nhỏ, có gì mà không thể chia sẻ được."



Cậu cô cũng phụ họa.

"Ha..."

Hạ Nhiên nhịn không được nhếch môi cười khinh thường một tiếng. Bình thường cô cười thì rất ấm áp, cười thật lòng. Bây giờ cô cười lại chỉ hơi nhếch môi, ý cười không đến đáy mắt, đối với người nhìn quen cô sẽ nhìn ra cô không hề muốn cười.

Mạc Dũng bởi vì đứng phía sau cô nên nhìn không thấy biểu tình của cô, nhưng cũng bị tiếng cười này làm cho bất an.

Nhưng cậu mợ cô lại đứng trước mặt nên thấy rõ. Họ ngờ vực lại khó hiểu vì biểu tình này của cô, sau đó là bất mãn. Có điều Hạ Nhiên không cho họ cơ hội nói chuyện.

"Tài sản cá nhân mỗi người đều có quyền định đoạt. Trước không nói con còn chưa biết nó là cái gì đã muốn đưa cho cậu ta, lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm. Tới lúc đó có phải là đổ lên đầu con không?"

Hạ Nhiên thật bình tĩnh mà nói nhăn nói cuội.

"Còn có, tài sản cha mẹ để lại hôm nay con đã đủ mười tám cũng chưa từng nói muốn đòi trở về, còn muốn con phải giao tài sản cá nhân ra luôn sao?"

Cô nhìn thẳng vào bọn họ, không hề thất vọng khi thấy trên mặt họ không có chút chột dạ nào khi nghe những lời này. Chỉ là cô cảm thấy chán ghét không muốn nhìn nữa thôi.

"Con nói gì vậy Hạ Nhiên? Tiền cha mẹ con để lại mấy năm nay không phải đều cho con ăn học, còn cái gì nữa mà đòi. Hơn nữa cũng chỉ là một lá thư rách nát, cho em nó xem chút khó khăn vậy sao?"

Mợ cô lập tức mở máy hát, nói đến không cho người ta đường tiếp lời. Mợ cô được mệnh danh là có cái miệng nói giỏi nói tốt nhất đảo. Năm xưa tài sản do họ trông coi cho cô cũng một phần là nhờ cái miệng này. Nếu không, người giám hộ hôm nay của cô phải là bà ngoại. Có khi kiếp trước đã không nhiều bi kịch như vậy...

Cô chán ghét không muốn tranh cãi về việc này. Hạ Nhiên ngây thơ lúc trước đã chết, chỉ còn lại một Hạ Nhiên sống vì mình, vì người thật lòng yêu thương cô. Dù sao họ cũng không thể ngờ được cô đã chết một lần, lại trọng sinh trở về chống đối họ.

"Con cứ không muốn cho nó xem. Con vào nhà trước."



Hạ Nhiên phủi tay muốn đi. Thật chất chân cô không hề nhích lấy một chút.

"Hạ Nhiên, con như vậy là không lễ phép rồi. Cho dù con không muốn cho nó xem thì cũng nên cho cậu mợ xem đúng không? Chúng ta đã nhận trách nhiệm trông nuôi con, lỡ con bị người lừa gạt thì sao? Bây giờ hay có mấy cái vụ quảng cáo chuyện lừa bán phụ nữ, con vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Mợ cô rõ ràng nhất định muốn nhìn lá thư, lại có thể nói tốt như vậy. Mà cũng đúng, kiếp trước không phải bà ta cũng nói thế sao?

Còn có...

"Mợ em nói đúng đó, Nhiên Nhiên. Em cũng có quen ai bên ngoài mà có người gửi thư cho em. Hơn nữa dù muốn tìm em cũng có thể gọi điện thoại, đảo nhỏ này lạc hậu nhưng không đến nổi trong nhà không có điện thoại bàn a. Anh thấy mấy cái thư từ kiểu không biết từ đâu ra này em không nên để ý, trực tiếp bỏ đi thì hơn."

Mạc Dũng không phụ sự kỳ vọng của cô, lập tức khuyên nhủ. Hạ Nhiên nghe thì suýt bật cười. Cô cảm thấy bản thân trở nên ác ý đến đáng ghét, đây không phải con người mà cô thích, cô càng không muốn trở nên như vậy. Nhưng biết làm sao... Ít nhất để cô ác ý đến khi rời khỏi đây đi... Cô nghĩ, cô đến ngôi trường kia rồi bà ngoại cũng sẽ không trở thành điểm yếu của cô nữa.

"Ấy, cứ xem đi. Nhiều khi là chủ nợ của cha mẹ con thì sao?"

Cậu cô còn đâm thêm một nhát, mém chút Hạ Nhiên không giữ được vẻ mặt mà tức đến cười thành tiếng.

"Nếu mọi người đã muốn xem như vậy, vậy con ở đây mở ra cho mọi người xem là được."

Hạ Nhiên liếc qua họ một lượt, sau đó cầm lá thư phong cách thần bí còn có dấu niêm phong cổ xưa chẳng khác gì kiếp trước được cô cất trong túi áo lên xem. Trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm, đúng là nó rồi. Thật ra cô đã biết bên trong nói cái gì, nhưng vẫn phải làm màu cho họ xem.

Nhưng có người lại không muốn cho cô mở thư. Mạc Thanh đến bên cạnh, có vẻ còn muốn ngăn cản nhưng bị ánh mắt hoài nghi của cô dọa nín.

"Chỉ là một bức thư, anh làm gì như rắn rết mà ngăn cản em mãi vậy? Chẳng lẽ anh biết trong thư là cái gì? Cũng như người gửi thư cho em là ai?"

Hạ Nhiên ra chiều khó hiểu nhìn hắn hỏi. Lá thư này bên ngoài không hề có một chút thông tin nào ngoài người nhận thư là cô, không có địa chỉ người gửi hay nơi gửi, trừ hoa văn và dấu niêm phong đặc biệt. Nhưng có lẽ, bản thân nó chính là một cách nhận biết, chỉ là cô hoặc người ở đây nhìn không hiểu.