Chương 23: Cổ Thiên Tinh

Nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ dừng ở bàn hai người bọn họ, hai nam tu lập tức ngầm hiểu mà đi tới vị trí của Tô Triệt và Tần Ngạn.

“Các ngươi không nghe được lời ta vừa nói sao? Tửu lầu này đã được Phi Vân Môn của chúng ta bao!” Ánh mắt bất thiện hướng về phía hai người Tần Ngạn và Tô Triệt, một nam tu cao lớn vạm vỡ khó chịu chất vấn.

“Chúng ta còn chưa ăn xong!” Không chút nào sợ hãi mà đón nhận sự tức giận của đối phương, Tần Ngạn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Hừ, lão tử không quản ngươi ăn xong hay chưa, ta muốn ngươi cút đi, ngươi liền cút xéo cho ta.” Nói, nam tu liền duỗi tay năm lấy cổ áo của Tần Ngạn.

Cổ áo bị nắm lấy, Tần Ngạn trực tiếp dùng một chân đạp người ta ra ngoài.

“Tiểu tử, ngươi thật to gan!” Không nghĩ đến việc Tần Ngạn sẽ đánh trả, nam tu không phòng bị bị đá khó khăn lảo đảo vài bước mới đứng vững được. Buồn bực giận trừng mắt Tần Ngạn, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.

“Vị đạo hữu này, ta khuyên ngươi vẫn nên ăn ở nơi khác đi, chỉ với thực lực Ngưng Khí tầng bốn của ngươi mà muốn chơi uy phong trước mặt tu sĩ bọn ta chỉ sợ là chưa đủ tuổi!” Nói, một nam tu cao gầy khác trực tiếp dùng một chưởng hướng về phía Tần Ngạn đánh.

Liếc thấy công kích của đối phương công kích hướng về mình, Tần Ngạn không trốn cũng không né, trực tiếp dùng một quyền để chào hỏi.

“Không thể…” Quyền chưởng chạm vào nhau, tạo nên một đạo linh lực vô hình, tên nam tu cao gầy bị đạo linh lực dao động trực tiếp xốc bay ra ngoài. Nếu không phải trước đó có nam tu cao lớn vạm vỡ kéo cánh tay gã, giúp gã ổn định thân hình thì giờ phút này chỉ sợ là quăng ngã đầy nhục nhã rồi.

“Hỗn đản, ta thấy ngươi đang muốn tìm cái chết!” Một tu sĩ Ngưng Khí tầng năm thế mà lại bị chiêu đầu tiên của một tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn đánh bay ra ngoài. Chuyện này nếu bị truyền ra thì gã chẳng phải bị mất mặt sao? Nghĩ đến cái này, đáy mắt nam tu xẹt qua một sát ý âm độc.

“Tam sư huynh, chúng ta cùng nhau lên, đem hai cái hỗn đản này ném văng ra!” Nhìn đồng môn bên cạnh, nam tu cao lớn vạm vỡ nói.

“Được!” Âm độc nhìn chằm chằm Tần Ngạn, tu sĩ cao gầy cũng đang muốn thu thập tốt Tần Ngạn!

Nhìn hai người từng bước một hướng tới vị trí của mình, mày Tần Ngạn cũng không nhăn dù chỉ một chút. Một Ngưng Khí tầng năm, một cái Ngưng Khí tầng bốn, hắn không cần để vào mắt. Trong những người này chỉ có duy nhất thiếu nữ kia là hắn còn xem được, thế nhưng thấy hơi thở không ổn định của nàng, hóa ra cũng chỉ là tu sĩ thăng cấp Trúc Cơ không lâu mà thôi!

Lúc này đây, còn chưa đợi hai người đến trước mặt Tần Ngạn, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

“A, đau, đau quá a!” Ôm đầu mình, tu sĩ cao lớn vạm vỡ quỳ trên mặt đất, không ngừng đấm vào đầu mình.

“Ngươi, các ngươi…” Khuôn mặt trắng bệch, cao gầy với vẻ mặt vặn vẹo nhìn về phía Tần Ngạn và Tô Triệt.

“Cho các ngươi một chút giáo huấn mà thôi, lần sau đừng đến quấy rầy chúng ta ăn cơm, nếu không đừng trách ta với các ngươi không khách khí!” Nói đến cái này, Tô Triệt lạnh lùng mà nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất, từng Linh Hồn Lực ngưng tụ ra châm vô hình cũng bị hắn thu trở về.

Cảm giác giống như linh hồn bị kim đâm chậm rãi biến mất, hai nam tu ra mồ hôi lạnh, tất cả đều xụi lơ ở trên mặt đất.

“Phế vật, phế vật, các ngươi thất thần làm gì, cùng nhau lên, ném văng hai người kia cho ta!” Nhìn thấy hai gã đệ tử không địch lại đối phương, thiếu nữ bị tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Liên tục tại chỗ dậm chân, ra lệnh cho sáu người chạy đến đối phó với Tần Ngạn và Tô Triệt.

“Vâng, sư tỷ!” Nghe theo lệnh, sáu tu sĩ Ngưng Khí cảnh lập tức di chuyển tới bàn của Tần Ngạn và Tô Triệt.

“Ha ha ha, Điền đại tiểu thư vẫn thích chơi lấy nhiều đánh ít à?”

Đột nhiên, một giọng nam truyền vào lỗ tai của mọi người. Mọi người quay đầu liền nhìn thấy một vị nam tử tuấn mỹ mặc màu đen áo gấm, mang theo sáu thủ hạ một thân hắc y, từ ngoài cửa đi vào.

Liếc thấy người tới, sắc mặt thiếu nữ lại thay đổi. Vừa tức vừa bực hung hăng liếc mắt đối phương một cái: “Cổ Thiên Tinh, lại là ngươi?”

“Như thế nào, không phục? Còn muốn đánh một trận?” Nhướng mày, nam tử áo gấm hài hước hỏi.

“Hừ, ngươi chờ đó cho ta, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua ngươi!” Hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ kia nói ra những lời tàn nhẫn, quay đầu khỏi. Tám người đi bên cạnh nàng cũng đuổi theo rời khỏi tửu lầu.

Một đám ôn thần đi rồi, tửu lầu lập tức an tĩnh đi rất nhiều. Sáu thủ hạ của Cổ Thiên Tinh sáu tìm một cái bàn ngồi xuống. Mà Cổ Thiên Tinh liền trực tiếp đi tới bàn của Tần Ngạn. Đĩnh đạc mà ngồi ở Tần Ngạn bên cạnh, đối diện với Tô Triệt.

“Hai vị đạo hữu không biết nên xưng hô thế nào?” Nhìn Tô Triệt cúi đầu ăn cơm Tô Triệt, lại nhìn người bên cạnh với vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào mình, Cổ Thiên Tinh cười hỏi.

“Ta tên Tần Ngạn, vị này là vị hôn thê của ta —— Tô Triệt!” Liếc mắt nhìn đối phương một cái, Tần Ngạn trầm giọng mở miệng.

Nghe được lời nói của Tần Ngạn, sắc mặt Tô Triệt đỏ lên. Khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào. Nếu là trước kia Ngạn ca ca nhất định sẽ nói đây là “Biểu đệ của ta, Tô Triệt”. Vậy mà hiện tại, Ngạn ca ca lại nói đây là “Vị hôn thê của ta Tô Triệt”. Nghĩ lại sau này Ngạn ca ca cũng sẽ giới thiệu mình với người xa lạ như vậy, trong lòng Tô Triệt liền cảm thấy ngọt ngào.

“A, hóa ra là Tần đạo hữu cùng Tô đạo hữu. Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt. Tại hạ là Cổ Thiên Tinh của Phù Văn thế gia!” Nói, Cổ Thiên Tinh hướng tới hai người ôm ôm quyền.

“Cổ đạo hữu!” Liếc mắt nhìn đối phương một cái, Tần Ngạn nhẹ giọng chào hỏi. Nghĩ thầm: Vị này hẳn là thiếu gia Cổ gia, Phù Văn thế gia Cổ gia cũng là một thế lực lớn ở Bắc Bộ!