Chương 149: Hai người hạnh phúc! Hạ Thanh chấp nhận!

"Còn không ngồi xổm xuống!" Nhìn quần áo trên người Lăng Thần đã bị cởi ra ném, trong lòng Hạ Thiên Tịch mới thoải mái một chút, ngạo kiều hừ hừ.

Lăng Thần lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch, chỉ cần bảo bối không tức giận là được, dù sao nửa đêm cũng không có người, sẽ không cho rằng hắn bị biếи ŧɦái.

Hạ Thiên Tịch ghé vào trên lưng Lăng Thần, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn, cảm thấy mỹ tư tư mà hừ hừ: "Về sau không được tùy tiện để cho người khác chạm vào người nữa, cho dù là quần áo cũng không được."

Lời nói thập phần bá đạo, nhưng nội tâm Lăng Thần lại mềm xuống, bảo bối náo loạn với hắn nửa này thì ra là vì ghen!

Phát hiện này làm nội tâm Lăng thần phi thường hân hoan, bảo bối vì một nữ nhân không đáng như vậy ghen, tức giận, thậm chí còn giận dỗi với hắn, này chỉ có thể nói rằng trong lòng bảo bối hắn có địa vị phi thường quan trọng.

Khóe môi nghiêm nghị tà khí của Lăng Thần nhếch một cái, phát ra giọng nói dịu dàng từ tính khiến người say mê.

"Được!" hắn nhẹ nhàng trả lời, còn mang theo ý cười trầm trầm: "Ta về sau không bao giờ để bất cứ kẻ nào chạm vào người ta."

"không chỉ là cơ thể ngươi, ngay cả quần áo, hay một sợi tóc cũng không được."Hạ Thiên Tịch bá đạo nói.

"Hảo." Lăng Thần không chút do dự gật đầu, "Vậy còn bảo bối thì sao?"

"Ta cũng đáp ứng ngươi, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm vào ta một chút, một sợi tóc đều không được." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ. Suy bụng ta ra bụng người, y không thích Lăng Thần bị người khác đυ.ng chạm, Lăng Thần khẳng định cũng không thích y bị người khác đυ.ng chạm, Hạ Thiên Tịch căn bản không chần chừ mà đồng ý.

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị, ở trong bóng đêm, đôi con ngươi màu bạc tản mát ra quang mang nhu hòa, quả thực có thể khiến người chết chìm ở trong đó.

Hạ Thiên Tịch ghé vào trên lưng Lăng Thần, cảm nhận được tấm lưng rộng lớn của Lăng Thần, ngón tay nhàm chán vẽ vòng vòng nhỏ trên lưng hắn, bóng đêm ấm áp mặc dù có vài phần rét lạnh lăng Thần cũng không cảm giác được, đặc biệt là người phía sau lưng còn phi thường không thành thật, giọng nói Lăng Thần hơi hơi nghẹn ngào mang theo hơi thở tìиɧ ɖu͙©: "Bảo bối, đừng động chân động tay."

Mọi người đều là nam nhân, chẳng lẽ y không biết vào ban đêm khiến người mê say như vậy, nam nhân không chịu được nhất là tình nhân khıêυ khí©h hay sao!

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, sờ soạng cơ bắp rắn chắc phía sau lưng Lăng Thần một phen rồi hừ hừ: "Bỏ ta xuống."

"Không sao, ta còn phải cõng ngươi đi, đường về còn phải mất hơn một tiếng, ngươi trước ngủ một lúc đi." Lăng Thần quan tâm nói, hắn không muốn làm tâm can bảo bối mệt.

"Bảo ngươi thả ta xuống dưới liền thả ta xuống dưới, nói nhiều vô nghĩa như vậy làm gì?"

Hạ Thiên Tịch nhướng mày, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy rằng là khẩu khí trách cứ, nhưng giọng điệu mang theo quan tâm cùng biệt nữu của y vẫn làm Lăng Thần phát hiện.

Lăng Thần câu môi cười, phục tùng mệnh lệnh đem Hạ Thiên Tịch thả xuống, Hạ Thiên Tịch từ trên lưng Lăng Thần bò xuống, quay đầu nhìn về phía sau cách đó tầm mười mét, dương dương mi nhếch nhếch mắt chu miệng biệt nữu ra lệnh: "Đi đem quần áo mặc vào."

Ban đêm lạnh như vậy, kỳ thực y cũng thực đau lòng Lăng Thần có thể bị đông lạnh hay không!

Vừa rồi chỉ là nhất thời tâm trạng kém, cáu kỉnh, hiện tại nghĩ thông suốt, nhìn Lăng Thần ở trần như vậy trong đêm lạnh rét, y cũng thực đau lòng.

Đôi con ngươi màu bạc của Lăng Thần tràn ngập ý cười, gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị nhìn Hạ Thiên Tịch hỏi lại: "Bảo bối không tức giận?"

"Hừ hừ..." Hạ Thiên Tịch ngạo kều hừ hừ, ngoảnh đầu sang một bên.

"Bảo bối nếu vẫn tức giận, ta cũng không dám mặc vào nha!" Nhìn Hạ Thiên Tịch chu miệng ngạo kiều như vậy, biểu tình đáng yêu như vậy, thật sự khiến người yêu thích, Lăng Thần nhịn không được liền trêu chọc Hạ Thiên Tịch.

"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Cho ngươi mặc thì mau mặc vào đi." Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt.

"Vâng, tuân lệnh phu nhân." Lăng Thần trêu đùa Hạ Thiên Tịch một câu, trước khi Hạ Thiên Tịch xù lông nhanh chóng nhặt đồ ở cách đó không xa mặc vào.

Hạ Thiên Tịch bĩu môi trừng trừng mắt, khóe môi lại hiện lên ý cười cong cong.

Lăng Thần mặc quần áo xong quay lại, tiếp tục ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch nói: "Bảo bối, mau lên lưng ta đi!"

"Không thì ngươi quay lại lái xe lại đây đi!" Vì tiếp theo còn một đoạn đường dài nữa, hai người như vậy đi về, Hạ Thiên Tịch tương đối lười biếng không có tâm tư này, Lăng Thần nếu cõng y, nghĩ tới khoảng cách xa như vậy, y cũng không bỏ qua được.

Hiện tại Hạ Thiên Tịch thật là có chút hối hận, sao mình vừa mới giận dỗi một tí liền đi xa như vậy thế nhỉ?

Lăng Thần hơi suy tư một chút nói: "Không cần."

Để hắn quay lại lái xe để lại Hạ Thiên Tịch nửa đêm một mình ở trên đường, hắn cũng không yên tâm.

Cho dù biết Hạ Thiên Tịch thể thuật không tồi, hắn cũng không dám nửa đêm nửa hôm để Hạ Thiên Tịch một mình ở đây. Hạ Thiên Tịch là người yêu của hắn, là bảo bối của hắn, mặc kệ Hạ Thiên Tịch ở trong mắt người khác cường đại cỡ nào, ở trong lòng hắn, Hạ Thiên Tịch vẫn là cần hắn yêu sủng, bảo bối mà bảo vệ.

"Nhưng chúng ta còn phải đi hơn một tiếng nữa." Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mi, trong mắt có nhàn nhạt đau lòng nhìn Lăng Thần: "Ngươi vẫn là đi lái xe lại, ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ngươi."

Lăng Thần đứng lên nhìn Hạ Thiên Tịch, cúi đầu hôn một cái trên mặt y, gợi lên khóe môi tràn ngập ý cười nói: "Không cần, ta chỉ muốn cõng bảo bối trên lưng, như vậy yên lặng ở cùng nhau, ta thực thích, ngoan, nghe lời được không?" Lăng Thần hôn nhẹ cái trán Hạ Thiên Tịch nhu nhu nói.

Hạ Thiên Tịch chu chu miệng, Lăng Thần cười cười, lại lần nữa ngồi xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch, đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn sau lưng Lăng Thần, trong lòng ấm áp, thuận theo leo lên lưng Lăng Thần.

Lăng Thần giữ chắc Hạ Thiên Tịch, vừa đi vừa nói chuyện: "Bảo bối, nếu mệt thì ngủ đi."

"Ừ" Hạ Thiên Tịch giọng mũi thật mạnh ừ một tiếng, y quả thực rất buồn ngủ, buổi tối uống nhiều rượu như vậy, vừa mới tức giận, cảm xúc nóng nảy cũng không cảm giác được say rượu, hiện tại cả người thả lỏng, men rượu dâng lên, y lười biếng như chú mèo nhỏ tựa vào lưng Lăng Thần nheo lại đôi mắt, thực nhanh liền ngủ.

Lăng Thần cảm giác tiếng hít thở đều đều của tâm can bảo bối sau lưng, khóe môi nhếch lên không buông xuống, một khuôn mặt ngày thường luôn lạnh lẽo cương nghị, giờ phút này lại ôn nhu như nước, rất khiến người say lòng.

Ban đêm gió lạnh từ từ thổi tới, hắn cõng y, hai người chậm rãi đi dưới đèn đường, đèn đường đem bóng dáng hai người kéo thật dài.....

Một màn này, quả thực vừa ấm áp vừa hạnh phúc!

............

Đi hơn một tiếng gần hai tiếng lộ trình, bước chân Lăng Thần vẫn vững vàng không chút dao động, Hạ Thiên Tịch ở trên lưng hắn ngủ say, cho dù là tới nhà cũng không tỉnh lại.

Hạ Thanh nhìn Lăng Thần đem Hạ Thiên Tịch ngủ say cõng về, chỉ nhíu mày một chút, cũng không hỏi nguyên nhân, đi cùng Lăng Thần đi vào phòng Hạ Thiên Tịch, nhìn Lăng Thần thật cẩn thận, giống như đặt một món trân phẩm đặt Hạ Thiên Tịch lên trên giường, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thanh cảm thán một tiếng, sao con trai mình trong lòng ngực người khác lại giống như một đứa trẻ con vậy nhỉ?

"Hạ nguyên soái, ta muốn giúp Hạ Thiên Tịch lau qua thân thể, đêm nay y ra nhiều mồ hôi, như vậy ngủ sợ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ không thoải mái." Đem Hạ Thiên Tịch đặt xong xuống giường, Lăng Thần nói với Hạ Thanh, tuy không biết sau khi hắn đi, Hạ Thanh hoặc người khác có giúp Hạ Thiên Tịch tắm rửa hay không, nhưng Lăng Thần một chút cũng không muốn để người khác ra tay.

Tịch Tịch là người của hắn, hắn một chút đều không muốn để cho người khác đυ.ng chạm đến thân thể của người của hắn.

Hạ Thanh nhìn nhìn Lăng Thần, vẻ mặt Lăng Thần bình tĩnh tùy ý dưới ánh mắt đánh giá của Hạ Thanh, trầm mặc nửa ngày. Hạ Thanh mới nói: "Ngươi đêm nay liền ở lại đi!" Sau đó Hạ Thanh liền đi ra ngoài.

Lăng Thần sờ sờ mũi, nhìn bóng dáng Hạ Thanh rất có vài phần cổ quái, Hạ Thanh cư nhiên có thể cho mình ở lại, lại còn không an bài phòng cho khách cho hắn, hắn không sợ mình......

Ánh mắt Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch đang ngủ rất say sưa ngọt ngào trên giường, run rẩy khóe miệng, bảo bối không đề phòng như vậy, tuy thực khiến người động tâm, nhưng hắn cũng sẽ không ở giờ phút này hóa thân thành sói.

Hạ Thanh nếu có thể cho mình ở lại, cũng liền thể hiện anh yên tâm cho hắn cùng Hạ Thiên Tịch, cho dù hai người hiện tại ở chung một phòng, cũng sẽ không phát sinh bất luận quan hệ gì, nếu mình thật sự dám chiếm lấy Hạ Thiên Tịch, phỏng chừng Hạ Thanh lập tức sẽ có phản cảm với hắn đi!

Lăng Thần mới không muốn Hạ Thanh vừa có chút hảo cảm với mình liền thực nhanh bị mình phá hủy, cho nên hắn quy quy củ củ giúp Hạ Thiên Tịch cởϊ qυầи áo, dùng khăn lông ướt sạch sẽ giúp Hạ Thiên Tịch lau thân thể.

Nhìn Hạ Thiên Tịch ngủ đến say sưa ngọt ngào, Lăng Thần đúng là không còn gì để nói, thân là nam nhân, người mình yêu ở ngay trước mặt, hơn nữa lại bộ dáng không hề phòng bị mặc quân tới hái, này đối với hắn thật đúng là khiêu chiến rất lớn.

Tới cuối cùng, hắn cũng không có tâm tư giúp Hạ Thiên Tịch cẩn thận chà lau thân thể, chỉ có thể qua loa lau xong cho y, sau đó lập tức mặc quần áo vào. Tuy rằng đậu hủ của Hạ Thiên Tịch bị hắn ăn không ít, nhưng đậu hủ ăn càng nhiều trong lòng hắn càng nôn nóng, ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt càng nóng cháy, càng hung mãnh.

Giúp Hạ Thiên Tịch chà lau xong thân thể, Lăng Thần chỉ có thể cười khổ, này chỉ sợ cũng là cái gọi là tự làm tự chịu đi!

Nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm đơn giản một cái, Lăng Thần vây khăn tắm quanh hông liền đi ra, hắn nhìn nhìn tủ quần áo Hạ Thiên Tịch, căn bản là không có đồ cho hắn mặc vừa, này nếu để quang thân thể cùng người mình yêu ngủ cùng...... Lăng Thần cảm thấy, một đêm này với hắn mà nói, đó quả thực chính là đau cũng vui sướиɠ.

May mà, Hạ Thanh nghĩ tới điểm này, khi Lăng Thần đang mâu thuẫn có nên lên giường ôm người yêu của mình ngủ hay không, Libor quản gia đưa tới áo ngủ của Hạ Thanh.

"Lăng thiếu gia, đây là áo ngủ của nguyên soái, đều là mới tinh, ngươi hẳn là có thể mặc vào."

"Cảm ơn." thần sắc Lăng Thần có điểm quẫn quẫn tiếp nhận áo ngủ của Hạ Thanh, dáng người hắn cùng Hạ Thanh tương đối nhau, cho nên mặc áo ngủ của Hạ Thanh cũng không đến mức chật chội, Lăng Thần lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ôm người yêu của mình nặng nề ngủ.

..........