Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 148: Nam nhân nên như vậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bang ――

Thật là một cái tát phi thường vang đội!

Hiện trường lập tức yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt kinh ngạc nhìn một màn này, mọi người đều không ngờ rằng Lăng Thần cư nhiên sẽ đánh nữ nhân.

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, nhướng mày liếc xéo Lăng Thần một cái không nói chuyện.

"Ta cũng chán ghét nữ nhân như ngươi vậy." Diệp Tích không nể mặt chút nào nói, tuy một màn vừa rồi là nữ nhân này ghé vào trong l*иg ngực Lăng Thần, nhưng Lăng Thần là ai? Trước nay đều độc lai độc vãng một mình, đột nhiên ở trước mặt mọi người lớn mật bày tỏ tình yêu, ánh mắt ôn nhu sủng nịnh nhìn Hạ Thiên Tịch kia, căn bản sẽ không khiến người khác hoài nghi tình yêu của hắn với Hạ Thiên Tịch.

Diệp Tích đi ra, ánh mắt bất thiện nhìn nữ nhân đang khóc sướt mướt này nói: "Hoa viên nhà ta có trang bị thiết bị theo dõi, chân tướng như thế nào ta chỉ cần đem video xem lại là mọi người có thể rõ ràng, nếu ngươi nói dối, Diệp gia ta lập tức sẽ đoạn tuyệt hết thảy giao dịch qua lại với nhà ngươi."

"Diệp....Diệp thiếu...." Nữ nhân vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Tích, thế lực gia tộc nàng tuy so với Vương Nghĩa lớn hơn một chút, nhưng so với Diệp gia vẫn là nhỏ hơn rất nhiều.

"Lý quản gia, phiền ngươi lập tức đem video hoa viên mang lại đây." Diệp Hạo phân phó một tiếng, hôm nay Lăng Thần có thể tới cũng coi như là cho Diệp gia của hắn mặt mũi, hơn nữa vừa rồi Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch trước mặt mọi người tuyên bố xuất quỹ, chuyện này tuy rằng trước này không nghe được tiếng gió gì, nhưng hai người nếu đã tuyên bố ra, chắc chắn cho thấy chuyện này là ván đã đóng thuyền.

Hắn không muốn bởi vì yến hội Diệp gia tổ chức mà chọc giận Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch, hơn nữa xã hội thượng lưu trước đó không lâu không phải cũng phát sinh qua cùng một loại sự kiện như này sao!

Cùng chọc giận đồng thời hai vị nguyên soái, Diệp gia bọn họ trước mắt còn không có năng lực gánh vác hậu quả, nhớ tới kết cục của Hoàng gia, Diệp gia cũng không thể so với Hoàng gia lớn nhỏ bao nhiêu, hắn không hy vọng Diệp gia bước vào vết xe đổ của Hoàng gia.

Đoạn video có hình ảnh sự việc vừa rồi thực nhanh liền phát trên quang não của Diệp Hạo, Diệp Hạo lập tức truyền phát tin trước mặt mọi người, một chút tình cảm cũng không giữ lại cho nữ nhân này.

Hơn nữa, trong video còn có cả đoạn đối thoại từ đầu đến đuôi đều là nữ nhân này dây dưa Lăng Thần, Lăng Thần cũng chỉ đối với nữ nhân này nói hai chữ "Buông tay"!

Vốn dĩ tất cả mọi người đều không tin nữ nhân này, hiện tại ánh mắt nhìn nữ nhân này càng thêm khinh miệt, thậm chí có người nhịn không được châm chọc: "Hạ thiếu vừa rồi mới nói quả thực rất đúng, ta tình nguyện ôm một con heo mẹ, cũng không muốn ôm một nữ nhân như vậy." Một người cười nhạo nói.

"Thật không biết xấu hổ, quả thực làm cho nữ sinh chúng ta mất mặt!" Ngay cả nữ sinh cũng nhịn không được châm chọc.

"Đúng nha, ả như thế nào có thể là nữ nhân đâu? Quả thực làm ta xấu hổ muốn chết!"

"Chúng ta nam nhân cũng sẽ không muốn loại người như này tồn tại đâu!"

"Ai nói?"

"Đúng là vậy."

"......"

Nghị luận đến cuối cùng, nam sinh cư nhiên cùng nữ sinh ồn ào lên, mà nữ nhân kia bị mọi người nói vẻ mặt đầy hổ thẹn, quả thực không chỗ dung thân, dưới sự trào phúng của mọi người ả ta liền khóc lóc chạy ra Diệp gia.

Sau khi yến hội kết thúc, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch cùng nhau đi ra Diệp gia, tuy Hạ Thiên Tịch từ đầu đến cuối ngay cả một câu oán trách cũng không có, nhưng Lăng Thần phi thường hiểu rõ, Hạ Thiên Tịch đang tức giận, hơn nữa là phi thường tức giận.

"Tịch Tịch..." Ngồi ở vị trí điều khiển, Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, nhịn không được kêu.

"Lái xe." Hạ Thiên Tịch lạnh lùng ra lệnh, khóe miệng cũng không nhếch lên, trên khuôn mặt xinh đẹp một chút ý cười cũng không có, sắc mặt lập tức liền xụ xuống, khác hoàn toàn với vẻ phong lưu nói cười vừa rồi trong yến hội.

Hạ Thiên Tịch như vậy vô cớ khiến Lăng Thần cảm giác được lo lắng.

"Tịch Tịch...." Lăng Thần nhịn không được kêu lên, há miệng muốn nói gì đó, Hạ Thiên Tịch quay đầu qua nhìn, một đôi mắt đào hoa lúc này cũng biến thành băng đao, hung hăng liếc Lăng Thần một cái ra lệnh: "Lái xe."

Lăng Thần nhíu mày một chút, nhưng xem Hạ Thiên Tịch hiện tại tức giận như vậy, hắn cũng không dám nói gì nữa, khởi động xe.

Chuyện này một chút cũng không trách Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cũng hiểu chứ, cho dù là không xem đoạn video chân tướng kia, Hạ Thiên Tịch cũng biết, Lăng Thần không thể nào coi trọng nữ nhân kia, hơn nữa, y cũng phi thường tin tưởng tình cảm của Lăng Thần đối với y.

Nhưng, y chính là nhịn không được tức giận.

Nhớ tới hình ảnh trong video, cánh tay Lăng Thần bị nữ nhân kia bắt được, tuy nữ nhân cũng chỉ bắt được ống tay áo Lăng Thần, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn lòng dạ hẹp hòi ghen tị.

Y đều lớn mật trước mặt những người đó tuyên bố Lăng Thần là của y, như thế nào có có một nữ nhân không biết sống chết tiến lên khıêυ khí©h, hơn nữa Lăng Thần còn ngốc như vậy, liền dễ dàng để nữ nhân kia đυ.ng vào, Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng tức giận càng cảm thấy bực bội, đều là người của y, đều đã lọt vào mắt của Hạ Thiên Tịch, cư nhiên còn dám cho người khác động vào, Hạ Thiên Tịch trong lòng tức khắc chua loét.

Đặc biệt, khi trong đầu y nghĩ tới hình ảnh Lăng Thần bị nữ nhân kia bổ nhào vào trong l*иg ngực, trong lòng y càng thêm bực bộ vô cùng, nhịn không được thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp!"

Một chân y hung hăng đá về phía thùng xe trước mặt.

Lăng Thần lái xe liếc y một cái, lập tức khiến Hạ Thiên Tịch nhìn được, nghẹn thời gian lâu như vậy lửa giận nháy mắt liền xù lông: "Nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ nó! Dừng xe cho lão tử, dừng xe...." bực bội nói, y hung hăng đạp mấy cái vào thùng xe.

Lăng Thần lập tức lái xe sang bên đường dừng lại.

Hạ Thiên Tịch bực bội đá chân và cửa xe không đá ra được, sắc mặt càng thêm khó coi, Lăng Thần lập tức mở cửa xe ra, Hạ Thiên Tịch đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Hiện tại đã là nửa đêm rạng sáng, đường cái cơ bản là không có xe, ngẫu nhiên đi qua một chiếc cũng là chạy như bay mà qua.

Dưới đèn đường, Hạ Thiên Tịch mở cửa xe một mình đi về phía trước.

"Tịch Tịch..." Lăng Thần lập tức đuổi theo, duỗi tay muốn kéo lấy Hạ Thiên Tịch, bị Hạ Thiên Tịch hung hăng vẩy ra, xù lông rống to: "Lăn, đừng CMN chạm vào lão tử."

Nhớ tới ống tay áo bị nữ nhân chạm vào của Lăng Thần, y liền cảm thấy rất rất bẩn.

Lăng Thần nhíu mày một chút, nhìn Hạ Thiên Tịch phát hỏa, ngữ khí không khỏi nhẹ nhàng hơn: "Bảo bối, đừng náo loạn, chúng ta lên xe trước được không?"

"Ai náo loạn!" Hạ Thiên Tịch nén giận, hướng Lăng Thần phát ra bướng bỉnh: "Ta liền thích đi bộ, ngươi không muốn đi theo ta thì đi đi, đừng ở chỗ này phiền mắt lão tử."

Lăng Thần bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch hừ hừ, tiếp tục hướng phía trước đi tới, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhìn Hạ Thiên Tịch đang phát hỏa, Lăng Thần thở dài một hơi, quay đầu dùng chìa khóa đem xe khóa lại, sau đó đi theo phía sau Hạ Thiên Tịch bồi y một đường chậm rãi đi.

Khoảng cách tới Hạ gia liền tính lái xe cũng mất một giờ lộ trình, không đi bộ mất hai giờ là không đi tới nhà.

Hạ Thiên Tịch một người đi ở phía trước, y biết Lăng Thần đi theo sau y, trong lòng thoải mái một chút, nếu vừa rồi Lăng Thần không đi theo y, thật sự cút, y sẽ vĩnh viễn làm hắn cút luôn.

Kỳ thực, Hạ Thiên Tịch cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy, y chỉ là một người không có cảm giác an toàn.

Đời trước, sở dĩ y tự sát bởi vì điều gì? Còn không phải bởi vì thời điểm Lancet cùng y quan hệ ái muội không rõ lại cùng người khác ở bên nhau sao!

Cho nên, cho dù biết trong lòng Lăng Thần chỉ có mình, cho dù biết một màn kia là giả, trong lòng y vẫn không thoải mái, vẫn sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hạ Thiên Tịch một người chậm rãi đi hơn nửa tiếng, bực bội trong lòng mới tốt hơn một chút xíu, rầm rì dừng lại khom lưng, dùng tay gõ gõ chân mình.

Lăng Thần vừa thấy, lập tức tiến lên vẻ mặt sủng nịnh dịu dàng nói: "Bảo bối, ta cõng ngươi đi!"

Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn, rầm rì không để ý tới, tiểu bộ dáng ngạo kiều thật mười phần đáng yêu.

Lăng Thần sủng nịnh cười nói: "Bảo bối, cho dù tức giận ta, cũng không thể làm mệt bản thân phải không, ngươi không phải đang giận ta sao? Vậy phạt ta cõng ngươi trở về được không?"

Lăng Thần rất tốt tính dỗ người, cũng không trông cậy vào Hạ Thiên Tịch đáp lại, lập tức rất có mắt ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch, tư thế một bộ chờ đợi y.

Khuôn mặt cau có của Hạ Thiên Tịch lúc này hòa hoãn một chút, khóe môi gợi lên độ cong khó thấy, mi mắt cong cong, sáng lấp lánh phi thường xinh đẹp.

"Cởϊ áσ khoác ra." Hạ Thiên Tịch hung tợn hạ mệnh lệnh.

Lăng Thần tuy không rõ nguyên do, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn lập tức cởϊ áσ khoác ra.

"Ném xuống" Vừa thấy Lăng Thần cư nhiên còn treo áo khoác ở cánh tay, Hạ Thiên Tịch lập tức nhíu mày bất mãn.

Lăng Thần lập tức ném xuống, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh phu nhân nhà mình.

"Đem áo sơmi cũng cởi ra." Hạ Thiên Tịch lập tức nói.

Phàm là quần áo bị nữ nhân kia đυ.ng vào, y đều cảm thấy rất bẩn.

"Bảo bối, ngươi không phải muốn ta ở trên đường lớn cởi trần chứ!" Trán Lăng Thần treo đầy hắc tuyến bất đắc dĩ, vẻ mặt nhìn Hạ Thiên Tịch vừa sủng nịnh vừa bất đắc dĩ nói.

Hạ Thiên Tịch lập tức nhíu mày trừng mắt: "Ngươi rốt cuộc có cởi hay không?"

"Bảo bối..."

"Cút đi." Hạ Thiên Tịch tức giận nhấc chân đá người, xoay người liền đi.

"Bảo bối..." Lăng Thần khom lưng xoa xoa chân mình, Hạ Thiên Tịch tức giận đá người không chút lưu tình, nhưng hắn cũng không tức giận với y, bảo bối của mình đang tức giận, hắn dỗ còn không kịp, sao có thể tức giận với y được chứ!

"Được được được, ta cởi ta cởi..." Lăng Thần bất đắc dĩ nhanh chóng dỗ dành, lập tức đem áo sơ mi của mình cũng cởi ra, thậm chí không cần Hạ Thiên Tịch ra lệnh, phi thường có tự giác mà đem áo sơ mi vứt xuống.

Lăng Thần ở trong bóng đêm khép lại cánh tay, hắn đúng là phi thường may mắn hiện tại là thời gian nửa đêm, trên đường ngẫu nhiên mới có một chiếc xe phóng vụt qua, bằng không ngày mai hắn chắc chắn sẽ ở đầu đề trên mặt báo.

Ban đêm đã tiến vào mùa đông phi thường giá lạnh, cho dù thể thuật Lăng Thần có tốt, cũng không chịu nổi đông lạnh a! Nhưng ai bảo bảo bối của mình hiện tại đang tức giận chứ, hắn cũng không dám nói gì nữa, e sợ nói sai một chữ lại khiến Hạ Thiên Tịch xù lông.

Nhìn Lăng Thần rốt cuộc đem áo sơ mi cũng cởi ra, Hạ Thiên Tịch lúc này mới vừa lòng gợi lên khóe môi, ánh mắt đánh giá dáng người Lăng Thần, thật là siêu cấp bổng, cơ bắp hoa văn kia, chỉ cần nhìn cũng khiến người chảy nước miếng ròng ròng, phi thường hâm mộ.

Lăng Thần bị ánh mắt đánh giá của Hạ Thiên Tịch khiến toàn thân run run, nếu Hạ Thiên Tịch lại ra lệnh hắn đem quần cũng cởi ra, hắn thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười mới được.

Nếu giờ phút này hai người đang ở trong phòng, Hạ Thiên Tịch ra lệnh như vậy, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy Hạ Thiên Tịch là có ý tứ khác, nhưng là hiện tại hắn chỉ cảm thấy Hạ Thiên Tịch rõ ràng là đang chỉnh hắn!

Không có biện pháp, ai bảo hắn là nam nhân tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của lão bà chứ!

..........
« Chương TrướcChương Tiếp »