Chương 10: Gối đầu trên vai của tổng tài

Vài ngày sau, Diệp Uyển thu thập hành lý bắt đầu đi vào đoàn phim “ thịnh thế”.

Công ty cũng rất quan tâm đến người mới,cấp vé may bay ở khoang hạng nhất cho Diệp Uyển, chỗ ngồi của Diệp Uyển không ở cạnh với Khương Dương, Lý Lỗi đi kiếm thêm tài nguyên cho Diệp Uyển nên lần này không đi cùng Diệp Uyển vào đoàn phim, Diệp Uyển đeo bịt mắt chuẩn bị đi ngủ.

Đế Thiếu Đình nhìn Diệp Uyển ngủ, hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục xem tài liệu, công ty đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cấp cho người mới vé ở khoang hạng nhất.

Sau khi ngủ, đầu của Diệp Uyển hơi nghiêng về phía anh. Đế Thiếu Đình thấy Diệp Uyển hơi nhíu mày liền để đầu của Diệp Uyển dựa vào vai mình.

Khi máy bay sắp hạ cánh, cô tỉnh giấc. Diệp Uyển tháo bịt mắt xuống, sau đó mê mang nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng ánh mắt từ vai rồi dừng lại ở khuôn mặt của Đế Thiếu Đình. Diệp Uyển chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó lại giơ tay xoa xoa mắt, xác định mình không phải nằm mơ. Diệp Uyển lập tức ngồi thẳng dậy.

“Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?”

Đế Thiếu Đình nhìn một loạt hành động của Diệp Uyển, hơi mỉm cười “Ngủ có thoải mái không?”

Diệp Uyển ấp úng, nhìn mắt Đế Thiếu Đình “Cũng không tệ lắm đi……”

“Cái kia…… Tổng giám đốc, lúc tôi ngủ không ngoan cho lắm nên……” Những lời còn lại Diệp Uyển không dám nói tiếp.

“Ồ.”

Diệp Uyển “?” Ồ là có ý tứ gì?

Bất quá Diệp Uyển thấy Đế Thiếu Đình không có nói nữa thì liền câm miệng lại.

Dạo gần đây không hiểu sao hay gặp tổng giám đốc.Nhưng mà tổng giám đốc lớn lên rất đẹp trai, dáng người cũng tốt. Diệp Uyển ở trong lòng cảm thán một câu.

Bầu không khí yên tĩnh lã thường

Thật sự chịu không nổi loại không khí yên tĩnh này, Diệp Uyển đã tìm ra đề tài để nói chuyện “Tổng giám đốc cũng đi đến thành phố A sao?”

“Tôi đi bàn hợp đồng ở thành phố A.” Đế Thiếu Đình nói.

“Tôi đi đến núi Linh Sơn để quay phim mới.” Diệp Uyển cười nói.

Đế Thiếu Đình: “Ừ chỗ đấy cách chỗ tôi đi bàn hợp đồng ở rất gần nhau.”

Khoảng cách gần? Diệp Uyển lại không hiểu ý tứ của Đế Thiếu Đình, may mà máy bay bắt đầu hạ cánh, cho nên Diệp Uyển cũng liền danh chính ngôn thuận không tiếp lời Đế Thiếu Đình.

―————— ^_^———————————

“Diệp tỷ, em giúp chị đi lấy hành lý đi.” Tiểu Khương nói.

Diệp Uyển cười lắc đầu “Không sao, để chị tự lấy cũng được mà.”

Sau đó lại hướng Đế Thiếu Đình cười cười “Tổng giám đốc, tôi xin phép đi trước”.

Đế Thiếu Đình hơi hơi gật gật đầu.

Thấy vậy Diệp Uyển liền cùng tiểu Khương rời đi.

Tiểu Khương nhìn Đế Thiếu Đình vài lần, sau đó hỏi Diệp Uyển “đó là bạn của chị ạ?”

Diệp Uyển vừa mở điện thoại vừa nói “Người đàn ông vừa nãy chính là Đế tổng.”

“Đế tổng,tổng giám đốc Đế Thiếu Đình?” Tiểu Khương che miệng lại.

“Ừa.” Diệp Uyển gật đầu, nói tiếp:” Chúng ta nhanh đi thôi”.

Nghe vậy Khương Dương nhanh chóng lái xe, lần đầu vào đoàn không thể tới muộn được.

Đế Thiếu Đình bước nhanh đến cửa sân bay, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng của Diệp Uyển đâu.

“Đình thiếu, anh định đi đâu vậy? Chờ em với.” Phía sau là một cô gái xinh đẹp đuổi tới. Cô có mái tóc màu vàng nổi bật, đôi mắt phong tình, đôi môi quyến rũ khi cười lên đầy vẻ gợi cảm.

“Allie, tôi đã nói rồi đừng đi theo tôi.” Đế Thiếu Đình không kiên nhẫn nhíu nhíu mi, nhìn thấy trợ lý Lâm lái xe đến thì nhanh chóng bước lên xe.

Allie chạy chậm đuổi kịp Đế Thiếu Đình, mở cửa ngồi vào trong xe “Không được, em chính là cố tình đến đây để theo đuổi anh nên không thể để anh chạy thoát.”

Tiểu Lâm nhìn Allie sau đó hỏi Đế Thiếu Đình, “Đế tổng, việc này……”

Đế Thiếu Đình xoa xoa mi, “Tuỳ tiện sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn .”

Tiểu Lâm: “Vâng Đế tổng.”

Allie sau khi nghe thấy vậy liền mỉm cười, trong mắt tràn đầy đắc ý.