Chương 5: Đồng chẩm

Sau khi Ân đế rời khỏi Vị Ương cung, liền đi Ngự Thư Phòng phê tấu chương, càng phê lại càng đại hỏa. Nhìn trên bàn toàn là tấu chương ca tụng công đức, nhịn không được thở dài.

Lưu công công đứng ở một bên xem, Hoàng đế cau mày thở dài, liền cho tiểu thái giám phía dưới một ánh mắt, tiểu thái giám vội vàng tiến lên rót trà cho Hoàng thượng.

Ân đế bưng chén lên uống một ngùm trà, thấy hương vị không tồi, mùi thật nồng đậm, sau khi uống xong cảm thấy thần thanh khí sảng, hắn nhịn không được uống nhiều mấy ngụm.

Lưu công công hợp thời tiến lên nói "Bệ hạ, đây là trà cống phẩm mới nhất, gọi là Đại Hồng Bào, Bện hạ nếu cảm thấy ngon vậy về sau liền dùng loại trà này."

"Ân, thực ngon, đưa qua cho Hoàng hậu một ít." Ân đế nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói "Còn có chổ của Lệ phi, cũng đưa qua một ít đi."

Lưu công công khom người nói " Dạ" Sau sai người đưa trà đi Vị Ương cung và Phi Hương điện.

Lời nói vừa dứt, Ân đế vốn bởi vì xem tấu chương mà tâm tình phiền muộn, cũng tốt lên chút ít. Nghĩ đến trong cung, người chân chính quan tâm hắn, để ý tâm tình hắn tốt hay xấu, trừ Tử Ngọc ra, cũng chỉ có lão công công nhìn hắn từ nhỏ.

Ân đế một lần nữa cầm tấu chương lên nhìn, một bên tự hỏi, sau Trung thu, rất nhanh sẽ đến kì thi Hương, hắn muốn thông qua lần khoa cử này tuyển chọn một ít người chân chính có tài,vì hắn sở dụng, hiện tại bên người hắn, người để hắn tín nhiệm thật sự là quá ít.

Hai ngày sau là đêm Trung thu, Ân đế đi đến Vị Ương cung, nhìn thấy hai tiểu nha đầu Lục La cùng Hồng Thường đang hầu hạ Hoàng hậu mặc quần áo.

Hôm nay là lễ Trung thu, Hoàng hậu muốn cùng Hoàng đế mở tiiecj chiêu đãi bá quan, bởi vậy phải mặc phượng bào tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu. Phượng hoàng kim sắc được thêu trên hoa phục càng tôn thêm khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn cùng dáng người cao ngất thon dài của Thượng Quan Tử Ngọc, có vẻ càng thêm tôn quý mười phần.

Hai tiểu nha hoàn xem choáng váng, Hoàng hậu thực sự rất là tuyệt mỹ a.

Ân Thần Dục thấy, cũng kinh diễm vô cùng, Tử Ngọc mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp.

Lưu công công hô một tiếng "Hoàng thượng giá lâm!" Mọi người bên trong hốt hoảng quỳ xuống, Thượng Quan Tử Ngọc đang định quỳ xuống lại bị Ân đế một phen nâng lên, đành phải hơi hơi khom người hành lễ.

"Thân thể Tử Ngọc đã tốt hơn chút nào chưa?" Ân đế ôn thanh hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc hơi hơi cúi đầu nói "Thần đã tốt hơn nhiều,đa tạ Bệ hạ quan tâm".

Ân đế gật gật đầu, "Nếu thân thể Tử Ngọc đã không còn đáng lo, như vậy cùng Trầm đi dự tiệc đi, mọi người đều đang chờ chúng ta." Nói xong liền theo bản năng cầm lấy tay đối phương.

Thượng Quan Tử Ngọc hoảng sợ, hơi hơi nghiêng người tránh đi bàn tay của Hoàng đế đưa ra, mặt đỏ lên một mảnh, hai tiểu nha hoàn bên cạnh nhịn không được cười trộm, làm y càng thêm ngại ngùng.

Ân đế cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vừa rồi không biết làm sao, đột nhiên muốn nắm lấy tay người này, cứ như vậy xuất hiện trước bán quan văn võ, chỉ là hiện tại còn chưa phải thời điểm, bất quá ngày đó rất nhanh sẽ đến.

Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được nhìn về phía  đế, y thật sự không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ cầm tay mình, trong khoảng thời gian ngắn bị kinh ngạc, liền theo bản năng nâng tay tránh đi. Hành vi vừa rồi xem như là trước mặt hạ nhận làm xấu mặt Hoàng thượng, hoàn hảo, Hoàng đế thoạt nhìn tựa hồ không có sinh khí, ngược lại trong ánh mắt còn mang theo ý cười.

Vẫn như cũ là thân ảnh cao ngất kia, khuôn mặt trước sau như một vẫn anh tuấn lãnh liệt, nhưng Thượng Quan Tử Ngọc có cảm giác nơi nào không giống, Hoàng đế tựa hồ không mất đi vẻ thành thục ổn trọng, nhưng trong ánh mắt mơ hồ có một cảm giác tang thương.

Chỉ qua một đêm, Hoàng thượng giống như thay đổi thành một người khác, mà đối với y thái độ càng chuyển biến kinh người. Thượng Quan Tử Ngọc không nghĩ ra được nguyên nhân ở đâu, trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Ân đế thiết đãi quần thần, cùng nhau ngồi xuống, phi tần tiếp khách, thật là náo nhiệt. Dạ yến Trung thu liền tổ chức ở Ngự Hoa Viên, tiện thể ngắm trăng.

Ân đế yêu cầu yến hội không được quá mức xa xỉ, giản lượt hết thảy, trong đó chỉ an bài mấy tiết mục ca múa trợ hứng, phần lớn thời điểm đều là bách quan tự tiêu khiển, ngâm thơ đối câu, học đòi văn vẻ.

Trong bữa tiệc cũng tránh không được vài vị phi tần tranh đấu gay gắt, ngấm ngầm hại nhau, Ân đế nhìn thấy âm thầm nhíu mày, quả thật muốn đem tất cả nữ nhân trong hậu cung đuổi hết đi, cùng Tử Ngọc thanh thanh lặng lặng mà sống.

"Bệ hạ, uống ít rượu thôi, uống nhiều sẽ hại thân." Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy tiểu thái giám đứng bên cạnh không ngừng rót rượu cho Hoàng thượng, không khỏi có chút lo lắng, liền nhịn không được khuyên nhủ.

Ân đế nghĩ tới kiếp trước, cũng là trong một đêm Trung thu, đêm trăng tròn, hắn cùng Tử Ngọc bị nhốt tại lãnh cung, cùng bị thiêu sống, vài hình ảnh ở kiếp trước không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, quẫy nhiễu hắn tâm phiền ý loạn, nhịn không được liền uống một ly lại một ly.

Đột nhiên, âm thanh ôn nhuận dễ nghe của Tử Ngọc truyền đến, không cần nói cũng hiểu y đối với hắn quan tâm, nhất thời quét sạch âm trầm cùng thô bạo trong lòng hắn. Ân đế nhất thời bình tĩnh trở lại, trong mắt lại khôi phục một mảnh thanh minh.

Khoát tay để tiểu thái giám rót rượu lui xuống, Ân đế trêu đùa nói "Tử Ngọc là sợ ta uống nhiều không trở về Dưỡng Tâm Điện sao? vừa đúng lúc, vậy để cho Tử Ngọc dìu ta đi Vị Ương cung."

Thượng Quan Tử Ngọc một trận im lặng, vốn chỉ là tiện thể quan tâm, lại bị người này nói thành cái dạng loạn thất bát tao, liền quay đầu đi uống trà, không thèm để ý Hoàng đế.

Ân đế nhịn xuống ý cười, mắt nhìn cái đĩa trống trơn trước bàn Tử Ngọc, lại ngại ở đây có nhiều người, cũng không thể tự mình gắp đồ ăn cho y, liền gọi một tì nữ hầu hạ bên cạnh hắn chia thức ăn, đau lòng nói "Tử Ngọc rất gầy, phải ăn nhiều một chút mới tốt."

Thượng Quan Tử Ngọc nghe lời, ăn đồ ăn trong đĩa, nghĩ đến phi tần cùng văn võ bá quan ngồi phía dưới đang nhìn hai người, trên mặt liền nóng lên. Y đã quen bị Đế vương vắng vẻ, đột nhiên được đối đãi như thế, làm hắn nhất thời không thể chống đỡ được.

Trăng đã lên cao, to tròn sáng tỏ, gió nhẹ thổi qua, mang đến mùi hương hoa Quế, khiến tâm thần người ta cũng khoan khoái phóng khoáng.

Bất quá, giờ phút này, Ân đế không có tâm tình ngắm trăng cùng thưởng thức mùi hườn hoa Quế, chỉ vì sắc mặt Hoàng hậu không tốt lắm, có chút tái nhợt, rõ ràng là thân thể còn chưa tốt hẳn, ở bên ngoài ngốc lâu như vậy có chút miễn cưỡng.

Ân đế nhìn sắc mặt y, nghĩ đến nửa năm nay y ở trong cung chịu khổ, thân thể khẳng định suy nhược, lần này lại bị phong hàn chưa khỏi hẳn, chính mình lại để y ở bên ngoài ăn gió lạnh cả đêm, Ân đế thật sự là nhịn không được mắng chính mình "Ngu xuẩn".

Không nghĩ lại tiếp tục ở lại ngốc thêm nữa, Ân đế hạ lệnh tan tiệc, cùng Hoàng hậu lên ngọc liễn ly khai đi trước.

Dựa theao quy định của Ân triều, mỗi kì trăng tròn và ngày hội, Hoàng đế phải ngủ lại cung Hoàng hậu, vì vậy, Ân đế đi theo phía sau Hoàng hậu bước vào Vị Ương cung.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu, nước ấm đã chuẩn bị tốt, có thể tắm rửa".

Trong Vị Ương cung, Lục La cùng Hồng Thường đến gọi hai vị chủ tử đi tắm rửa, đi theo phía sau còn có vài tiểu nha hoàn.

Thượng Quan Tử Ngọc thân thể cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Hoàng đế cầm tay kéo vào phòng tắm.

"Các ngươi đều lui xuống đi" Ân đế đối với vài nha hoàn hạ lệnh.

Bọn nha hoàn lui ra phía ngoài, Ân đế tự mình thoát ngoại bào, xoay người lại lại phát hiện Tử Ngọc vẫn không nhúc nhích đứng cứng đờ ở nơi đó, một bộ dáng như bị sét đánh, mặt hồng đến độ có thể nhỏ ra máu.

Ân đế bật cười, biết người nọ là đang thẹn thùng, nhìn bộ dáng y giống như là đang bị khi dễ, liền nhịn không được tâm tư trêu đùa.

Chậm rãi thoát trung y của mình, Ân đế nhìn Hoàng hậu của mình, cố ý nói "Tử Ngọc, vì sao mặt lại hồng như thế? Tiệc tối cũng không thấy ngươi uống rượu, chẳng lẽ là bởi vì thẹn thùng?"

Mặt của Thượng Quan Tử Ngọc càng đỏ hơn, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Hoàng đế đã thoát quần áo chỉ còn lại một kiện cuối cùng, lộ ra thân thể thon dài rắn chắc, nhất thời không biết để ánh mắt nhìn đâu mới tốt.

Ân đế chậm rãi hướng Thượng Quan Tử Ngọc đi đến, đứng trước mặt y, vươn tai vuốt ve hai má y, ánh mắt ôn nhu nói "Chúng ta là phu thê, cùng tắm rửa là chuyện thực bình thường, không có gì phải thẹn thùng cả".

Nói xong, còn thân thiết giúp y thoát quần áo, Thượng Quan Tử Ngọc cuống quít lùi về sau một bước, ấp úng nói "Thần,thần đột nhiên có chút không thoải mái, vẫn là Hoàng thượng tắm trước đi". Nói xong, liền chạy trốn mất.

Ân đế nhìn bóng dáng y, nhịn không được cười ha ha đứng lên.

Sau khi Thượng Quan Tử Ngọc tắm rửa xong, mặc áσ ɭóŧ sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, liền thấy Hoàng đế đang nằm tựa trên giường, lật một quyển sách.

"Bệ hạ, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm." Thượng Quan Tử Ngọc đi tới khuyên nhủ.

"Ân" Ân đế khép lại sách đặt lên trên bàn,nhích vào phía trong giường, xốc chăn lên để y tiến vào.

Trừ ngày đại hôn, đây là lần đầu tiên Đế Hậu cùng ngủ chung trên một giường, nhưng lại cùng một chăn. Thượng Quan Tử Ngọc có chút khẩn trương, do dự đi đến bên giường, lại bị Hoàng đế bắt lấy tay, một phen kéo lên giường, nhét vào trong chăn.

Thân thể hơi cứng đờ tựa vào trên vai Hoàng đế, cảm giác toàn thân đều ấm áp, Thượng Quan Tử Ngọc dần dần thả lỏng cơ thể.

Ân đế thản nhiên cười cười, đem người ôm đến trong lòng mình, lại gần hôn lên khóe miệng đối phương. Thân thể trong lòng nháy mắt cương cứng, Ân đế cúi đầu liền thấy Tử Ngọc mở to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Ân đế cười,tại trên gương mặt đó nhẹ nhàng hôn một chút, đem chăn vén cao lên, ôm người này trong lòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng yên tâm, hai người cứ thế ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Lục La tay chân rón rén đi vào,đem sa trướng hai bên buông xuống, sau đó thổi tắt đèn đi ra ngoài.

Trong bóng đêm, Thượng Quan Tử Ngọc mở mắt, nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, còn có vòng tay hữu lực bên hông đang ôm mình, cảm giác này hết thảy đều như đang trong mơ.

"Tử Ngọc, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì"

Âm thanh thình lình vang lên khiến Thượng Quan Tử Ngọc hoảng sợ, kịp phản ứng mới nhớ ra đây là thanh âm của Ân đế, y tưởng rằng Hoàng đế đã ngủ từ lâu.

"Bệ hạ, ngài sao lại tỉnh lại? có muốn để Lục La đến đốt đèn không?" Thượng Quan Tử Ngọc nói, muốn đứng dậy, lại bị đối phương ôm lại trong lòng.

"Không cần, Trẫm chỉ là không ngủ được, muốn cùng Tử Ngọc tán gẫu." Ân đế nhẹ giọng nói.

"Ân, Bệ hạ xin cứ nói" Thượng Quan Tử Ngọc nói.