Chương 7.2: Dục hỏa trùng sinh

Còn có một vài loại hạt giống thực vật, cây ăn quả đều có thể tích trữ và đặt trong không gian, linh khí trong không gian dồi ào, không cần chăm sóc nhiều cũng có thể lớn nhanh.

Tiếp theo là đường, muối, bột ngọt và các loại gia vị thường dùng cũng như nhu yếu phẩm, không gian của cô có nguồn nước, cô không cần quá lo lắng về chuyện này, nhưng để giấu tai mắt người khác, cô vẫn nên tích trữ một lượng lớn nước khoáng sạch thì hơn.

Tiếp theo là quần áo và đồ dùng hằng ngày, cồn dùng để sát khuẩn, vitamin, còn có vài đồ điện tử gia dụng nữa, tốt nhất là có thể kiếm được một cái xe có bên ngoài kiên cố, bên trong rộng rãi như một ngôi nhà di động, như vậy cô mới có thể bảo vệ người nhà đến lúc căn cứ được lập ra.

Tô Uyển Dung nghiêm túc tự hỏi bản thân, cô tìm tòi những phần hữu ích trong ký ức mơ hồ của mình rồi viết chúng thành các mục tránh để bản thân quên mất.

Đã lâu không cầm giấy bút, lúc viết chữ cũng thấy là lạ, mới chỉ viết được một trang kế hoạch mà bàn tay đã mỏi nhừ.

Cảm nhận được cơn đói cồn cào, Tô Uyển Dung thở hắt một hơi rồi đưa mắt nhìn về phía phòng bếp.

Tô Uyển Dung lấy từ ngăn mát tủ lạnh vài quả trứng gà, ngăn đông một ít thịt nạc và đậu Hà Lan đông lạnh ra, sau đó lại tìm được mấy quả dưa chuột cùng một ít gạo và bột mì.

Tô Uyển Dung vui sướиɠ nhìn những món đồ được coi là vật phẩm quý giá trong ngày tận thế, lòng hơi trầm ngâm, cô quyết định làm một bữa sáng phong phú để lấp đầy bụng trước, sau đó lại tiếp tục tìm hiểu về vấn đề trùng sinh.

Đầu tiên là ướp thịt nạc, rửa gạo bỏ vào nồi đất nung, sau đó tiếp tục rửa dưa chuột, đập trứng gà, thái hành và khuấy đều bột mì để làm bánh nướng, bật bếp lên, đổ bột ra chảo.

Nhân lúc bánh chín, cô lấy dao xắt nhỏ dưa chuột, rau xà lách rửa sạch trần qua một lần với nước đá, sau đó đợi bánh nướng vàng một mặt rồi lật bánh lại.

Tô Uyển Dung làm liên tục ba bốn cái bánh, sau đó mới bắt đầu chuyển sang làm món thịt heo chiên giòn.

Cô chưa từng nấu nướng nhanh như vậy, may mắn thay mấy năm qua cô không luyện tập vô ích, đã lâu rồi Tô Uyển Dung không được ăn thịt lợn tươi, cô chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Cháo trắng mới nấu có mùi thơm của hạt gạo, cộng với vỏ bánh nướng giòn xốp, trứng, nước sốt và xà lách hòa quyện với thịt xay và dưa chuột thái sợi, hương thơm bay ra ngoài cửa sổ quyến rũ lòng người.

Có lẽ đã lâu lắm rồi mới ăn được những món ăn đơn giản nhưng quý giá đến vậy, Tô Uyển Dung nóng lòng cầm chiếc bánh nướng đẫy nhân lên cắn một miếng mà không dùng đũa.

Dưa leo và xà lách có vị ngọt đặc trưng của rau củ, thịt được xào săn lại, cộng với nước sốt tự chế và lớp vỏ bánh giòn rụm, Tô Uyển Dung nheo mắt hài lòng.

Nhớ đến những ngày tháng bữa đói bữa no khi mạt thế đến, cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu ông trời đã ban cho cô cơ hội này, cô nên tận dụng nó thật tốt và không lãng phí nó.

Hiện trạng căn phòng giống hệt lúc cô tiến vào không gian, ở mạt thế mấy năm nay cô giấu tai mắt của người khác, góp nhặt rất nhiều đồ vật bỏ vào trong không gian, ví dụ như vài món nội thất và máy móc linh tinh, giờ đã không còn nữa, chỉ có một bộ bàn ghế bằng tre, và một chiếc giường bằng tre cô đã từng ngủ trên đó vài tháng.

Cũng may Tô Uyển Dung không phải người đa sầu đa cảm, mặc dù cô giấu diếm người khác bỏ những món đồ đó vào không gian, nhưng dù sao dùng một thời gian dài cũng sẽ có cảm tình.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, những món đồ kia hẳn phải ở vị trí tương ứng trong không gian hiện tại và không thể xuất hiện trong không gian của cô được, nếu không thì chẳng phải quy luật không gian của cô sẽ bị phá vỡ sao?

Thông thường người phá lỡ quy luật sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô có thể trùng sinh đã phải cảm tạ ông trời, sao còn lo những vật ngoài thân kia chứ?