Chương 13

cậu không chút hoảng sợ vì bị lệ quỷ để ý đến, ngược lại không nhanh không chậm băng bó vết thương cho cô gái tóc ngắn một cách đơn giản, từ tốn, tác dụng cầm máu rất hiệu quả.

các chuyển động bình tĩnh và từ tốn, thậm chí có phần tao nhã, đúng là cảnh đẹp ý vui.

các tuyển thủ khác, đặc biệt là các tuyển thủ nữ đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục.

trừ cường hướng văn và tô hoằng, hai quả chanh này chỉ cảm thấy chói mắt, thấp giọng nói: "thiết, còn có thể giả vờ như trước đây để được bọn họ tâng bốc, kinh tởm thật đó..."

"trước kia các trưởng bối mắt mù không nhìn ra, hiện tại mấy nữ nhân ngu ngốc mắt cũng mù, thật sự nhìn không ra tên này lúc nãy bị đọa cho không giám cử động, hoàn toàn là một quả trứng nhác gan sao! ”

bọn họ tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi hai quả trứng nhát gan sợ hãi không giám động đậy ở đây là ai.

sau khi băng bó vết thương cho cô gái tóc ngắn, giang tứ giao cô cho một cô gái bên cạnh chăm sóc, sau đó đứng dậy mở la bàn trên tay.

kim chỉ màu đỏ đang run rẫy xoay loạn cả lên.

những cái thây khô không thể nhìn thấy bằng mắt thường vẫn còn ở đây, nhưng con quỷ làm tổn thương cô gái tóc ngắn vừa rồi đã biến mất.

hạ lan: "mọi người nói có thể hay không là do con quỷ kia gϊếŧ chết những người đó, ép hết máu bọn ra? biến họ thành những cái thây khô?"

"rất có thể. tôi sẽ lên tầng hai tìm manh mối. các cậu có đi cùng không?" giang tứ lịch sự hỏi.

“không đi, không đi.” từ hải tuấn nhìn những người chơi xung quanh, tuy rằng trong phòng khách có thây khô, nhưng ở đây rất nhiều người, điều này khiến người ta cảm thấy an toàn.

giang tứ không cho rằng manh mối sẽ tự đưa tới của khi chỉ ngồi lừ trong phòng khách, vì nhiệm vụ rõ ràng là điều tra những gì đã xảy ra bên trong căn biệt thự này, nên khẳng định phải tự mình tìm ra các manh mối.

quang cầu cũng thuyết phục: "giang tứ, ở phó bản kinh dị buổi tối hàng động một mình trên hành lang thật sự quá nguy hiểm, ban ngày rồi hẵng tìm. ngươi có la bàn để tránh bọn nó, nên không cần phải lo lắng quá nhiều...."

giang tứ không ngoảnh lại, cũng vờ như không nghe thấy. hầu hết thời gian, cậu sẽ không quan tâm đến nó, mỗi khi quang cầu nói cái gì đó thì cậu liền trực tiếp lờ nó đi. quang cầu thấy không có biện pháp với cậu, tức giận phì ra khói.

biệt thự lầu hai không có đèn, xuất phát vì cẩn thận nên giang tứ cũng không có động tác gì, chỉ bật đèn pin nhìn xung quanh.

cũng giống như tầng 1, tầng 2 của biệt thự rất rộng rãi, trên lầu có một sảnh vào nhỏ, với bộ ấm trà và cờ vây trên bàn, trên tường treo những bức tranh sơn dầu mô phỏng hình ảnh của các danh nhân.

giang tứ kiểm tra một hồi, không thấy thông tin hữu ích gì, liền định vào phòng xem xét.

ngoài cửa sổ không có ánh trăng, ngoại trừ ánh sáng đèn pin của giang tứ, thì toàn bộ hành lang lầu hai tối đen như mực, không nhìn thấy gì.

đáng sợ nhất chính là, dọc theo đường đi chiếc la bàn đang quay một cách điên cuồng, vừa rồi qua sự phản chiếu của khung kim loại, cậu nhìn thấy những khuôn mặt tái nhợt đứng phía sau mình.

——những cái thây khô này vẫn luôn đi theo cậu.

nghĩ đến những gương mặt khủng bố kia, quang cầu hơi run lên: “giang, giang ba ba, hay là chúng ta vẫn nên đi xuống đi?”

nó thật sự rất sợ hãi, quây mặt lại liền không thấy cậu đâu, giang tứ đã đi rồi, vậy mà đã đi rồi!

giang tứ mở cửa một gian phòng bên tay phải lầu hai, là một phòng ngủ cho khách, tủ quần áo và giường bên trong gọn gàng ngăn nắp, trên bàn làm việc không có một hạt bụi.

phi thường sạch sẽ.

đúng, sạch sẽ.

giang tứ phát hiện một việc, tường ngoài của biệt thự rõ ràng là rất bẩn, hoa viên cũng bừa bộn, nhưng bên trong biệt thự, từ phòng khách lên lầu hai cho đến gian phòng ngủ nhỏ dành cho khách đều vô cùng sạch sẽ, giống như mỗi ngày đều có người quét dọn vậy.

hơn nữa còn có mấy căn phòng đã bị khóa.

giang tứ hướng vào trong, tìm thấy một phòng làm việc với một cuốn album ảnh trên bàn, trên đó là một bức ảnh chụp chung của một gia đình năm người, một cặp vợ chồng trung niên, hai cô con gái và một cậu con trai.

năm người trong bức ảnh nhìn vào máy ảnh với nụ cười rạng rỡ, tình cảm gia đình trong rất tốt.

giang tứ nhìn thoáng qua đã biết năm người này là năm trong số mười tám cái thây khô, theo lời của hạ lan họ là những người " ăn mặc sang trọng”.

như vậy bài trừ năm người này đi theo nhóm điều tra viên, ba người còn lại ăn mặc giản dị ... hẳn là người hầu ở đây.

người hầu? dọn dẹp? giang tứ lập tức tinh tường bắt được hai điểm mấu chốt, cậu dường như lờ mờ đoán được cái gì đó.

nếu suy đoán này là đúng — thì thứ mà nhóm điều tra viên siêu nhiên cuối cùng để lại chắc hẳn là ...

giang tứ đem đèn pin ngậm vào miệng, cúi đầu tìm một phen, cậu lôi ra một thứ gì đó từ nơi sâu nhất của bàn làm việc, là có người cố tình giấu đi, khi lật lên, là một quyển nhật ký nhỏ, bìa mặt đúng là có in đồ án hình kính lúp.

trong bóng tối, hai mắt giang tứ như phát sáng, cực kỳ sáng ngời, nhướng mày: “tìm được rồi.”

mở trang đầu tiên ra, bên trong có vài chữ viết rời rạc.

câu đầu tiên: [con quỷ ở đây có thể được nhìn thấy qua gương. ]

câu thứ hai: [những con quỷ nơi này thích đi theo con người, nhưng chúng dường như không gây hại cho người khác.]

câu thứ ba: [tôi sai rồi! nó sẽ gϊếŧ người! ]

câu thứ tư: [tôi lại sai rồi! la bàn sẽ ưu tiên cho những con quỷ mạnh hơn ở gần, thế nhưng lại không ngờ còn một con quỷ khác ở đây! nó chỉ xuất hiện vào ban đêm! ]

câu thứ năm: [... tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi bị nó nhìn chằm chằm. ]

những dòng chữ màu đen trên văn bản lúc đầu còn có chút trật tự, nhưng về sau lại càng hỗn loạn, tựa hồ như đang nghĩ đến thứ gì đó rồi viết ra, chính là qua tới mặt sau, những dòng chữ lại đột nhiên vô cùng qua loa.

các nét xoắn dường như được viết trong sự phấn khích hoặc hoảng sợ tột độ!

giang tứ cố gắng phân biệt một chút mới có thể nhìn ra, câu cuối cùng viết: [ở dưới ánh sáng nó sẽ có thể tìm thấy......]

tìm thấy.....?

giang tứ mí mắt khẽ giật, lấy la bàn trong tay ra, nhìn thấy kim chỉ màu đỏ lập tức chuyển động, chỉ thẳng vào ánh đèn rực rỡ trong phòng khách dưới lầu!

"nó, nó đang đến!"

“nó đang ở đây!”

“ah ah ah ah ah!”



dưới lầu truyền đến tiếng hét.

một nhóm tuyển thủ hoảng sợ, khóc lóc chạy lên lầu.

chạy cuối cùng là một người đàn ông với một cái đầu hói cua. gã ta vận khí không tốt, đã bị con quỷ kia bắt lấy cổ tay, may mắn thay, kỹ năng của gã là có thể dịch chuyển một lần trong một ngày, giúp gã thành công chạy thoát. nhóm người chơi vội vã chạy lên lầu.

hành lang quá tối, trong sự sợ hãi tột độ, một nhóm người không rảnh quan tâm cái khác.

bọn họ nguyên bản không hiểu cái gì là phó bản cấp bậc màu đỏ, thẳng cho đến khi nhìn thấy một cô gái bên trong đám đông thiếu chút nữa đã bị kéo xuống bên dưới, mới chậm trễ ý thức được......

với trình độ hiện tại, một khi họ đối mặt với boss, thì chỉ có con đường chết!

chạy! phải chạy!

thời điểm người đàn ông tóc hói cua chạy tới hàng lang, người chơi phía trước đã trốn vào phòng, khóa cửa lại.

chết tiệt! tóc hói cua nắm cổ tay đẫm máu của mình, cảm nhận được cái lạnh sau lưng đang đến gần, gã quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì.

so sánh với với việc đối mặt trực diện với nữ quỷ, cảm giác không nhìn thấy gì còn đáng sợ hơn.

ah ah ah ah ah! gã không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vào một căn phòng gần đó, khóa cửa rồi trốn dưới gầm giường.

gã nằm trên mặt đất, cố gắng hết mức không phát ra âm thanh, cơ hồ gần như dùng hết sức lực để kiểm soát đôi tay đang run rẩy của mình.

chẳng mấy chốc, hành lang bên ngoài đã chìm vào sự im lặng chết chóc.

gã đã được an toàn, phải không?

trong bóng tối, tóc hói cua khẩn trương đến mồ hôi nhễ nhại, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, càng nghe càng thấy căng thẳng, gã cẩn thận lấy la bàn ra, mở đèn pin lên.

đèn pin chiếu sáng la bàn.

kim la bàn chỉ về phía trước từ trái qua phải rồi từ phải sang trái, con quỷ vẫn ở bên ngoài!

người đàn ông tóc hói cua nhanh chóng che miệng vì sợ phát ra tiếng động, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, từ từ, từ từ… gã cảm thấy xung quanh dường như càng ngày càng lạnh.

không khí như đông cứng lại, chỉ cảm thấy một cổ hàn khí chạy dọc trên sóng lưng, như có vạn mũi kim điên cuồng nhảy dựng trên chân lông.

nỗi sợ hãi từ trên trời rơi xuống như một ngọn núi lớn, khiến cả người gã cứng đờ không thể nhúc nhích.

lắc mắt nhìn la bàn lần nữa, phát hiện kim chỉ đỏ đang hướng thẳng về phía trước, không nhúc nhích, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

con quỷ không còn ở gần đây nữa.

quả nhiên là ảo giác, tự mình hù mình.

nhưng ngay khi gã đóng nắp la bàn lại, chuẩn bị cất nó đi, trái tim lại đột nhiên lộp bộp một cái!

bởi vì gã phát hiện..... gã phát hiện.....

những ngón tay của tóc hói cua bắt đầu run lên, trong lòng thầm cầu nguyện rằng là mình nhầm thôi, gã run rẩy mở lại nắp la bàn.

kim bên trong bất động! cho dù gã có lật ngược la bàn lại, thì kim chỉ màu đỏ như máu vẫn chỉ thẳng về một hướng.

gã không có nhìn lầm!

tại sao lại như vậy.....

——bởi vì con quỷ vẫn luôn ở ngoài cửa phòng hắn!

tóc hói cua run rẩy ngẩng đầu, phát hiện máu trên tay mình đã nhỏ giọt suốt chặng đường, để lại từ ngoài phòng đến tận bên trong.

gã bị phát hiện rồi sao?

“cách, cách.”

tay nắm cửa chuyển động, thời khắc này, tóc hói cua cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa nãy mình đã khóa cửa.

"cạch, cạch."

tuy nhiên, loại vui mừng này chỉ kéo dài không đến một phút, trong giây tiếp theo, hắn thực sự nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại.

chìa khóa!

chết tiệt, con quỷ bên ngoài có chìa khóa!

khoảnh khắc chiếc chìa khóa được cắm vào ổ khóa, nháy mắt trên mặt tóc hói cua trắng bệch cắt không còn một giọt máu.

"a a a a a!" hắn rốt cuộc cũng không khống chế được bản thân, hết lên thất thanh.

đi kèm với tiếng hét chói tai, những người chơi trốn trong các phòng khác cũng bị đọa cho sợ hãi không thôi, một đám sắc mặt trắng bệch mà chui xuống gầm giường, gầm bàn.

những người nhát gan không kìm được nước mắt.

"hu hu hu, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà ..."

"tôi sai rồi, sớm biết rằng còn không bằng tự mình tiến vào phó bản, tôi hối hận rồi......"

"tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! ”

chỉ có giang tứ vẫn bình tĩnh đứng trong phòng làm việc, dùng đèn pin dò tìm manh mối.

có trời mới biết, rằng người đàng ông tóc hói cua đang ở cách vách, cậu cùng với lệ quỷ chỉ cách nhau một bức tường, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, những người chơi đang trốn đều sợ chết khϊếp, còn cậu thế mà vẫn bình thản chậm rì rì tìm kiếm manh mối, thậm chí còn không khóa cửa phòng.

quang cầu căng thẳng: "giang tứ, ngươi đừng tìm nữa, con quỷ kia có chìa khóa, ngươi chạy nhanh hoặc chặn cửa lại đi, nghe lời ta. con quỷ này cũng không phải một đêm chỉ có thể gϊếŧ một người......"

" suỵt "giang tứ dựng thẳng ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi màu nhạt của mình, trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú trắng nõn như được làm bằng sứ, tinh xảo đến mức không lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào.

cậu có một loại mị lực, giống như yêu quái chuyên đi hút linh khí người khác, cũng giống như yêu tinh cao quý, có thể làm mọi người tập trung vào đôi mắt mê hồn kia, bất giác mà phục tùng cậu.

vì vậy những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cậu, ngây người nhìn cậu



"răng rắc."

cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng vặn chìa khóa, cánh cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra một tiếng "ầm -" giang tứ mới động đậy, cậu thế mà vươn tay bật đèn trong phòng làm việc!

quang cầu, phòng phát sóng trực tiếp, và cả lục vọng hô hấp đều ngưng trệ.

quang cầu là người đầu tiên hét lên: “giang tứ, ngươi làm gì vậy, ngươi điên rồi à?!"

phòng phát sóng trực tiếp cũng nổ tung.

"??? giang đại lão đang nghĩ quẩn hả?"

" cậu ấy định làm gì vậy?!"

"chúa ơi, học trưởng, con quỷ đang ở ngay bên cạnh!"

ánh sáng trong phòng làm việc chiếu ra ngoài, âm thanh mở cửa bên cách vách đã được một nửa, chợt dừng lại.

"......."

đầu trọc thần kinh sợ hãi đã ngất đi vào lúc cánh cửa được mở ra, cả hành lang lại trở nên im lặng.

một giây, hai giây, ba giây ...

lúc này thời gian dường như đã ngừng trôi.

bùm, bùm, bùm! khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, trái tim đập loạn xạ!

rốt cuộc, qua một lúc!

kim chỉ màu đỏ bên trong la bàn trên tay giang tứ, nháy mắt chỉ tới hướng ngoài cửa!

nó đang đến!

nó vào được!

toàn bộ căn phòng dường như rơi vào một hầm băng, không khí xung quanh đột ngột giảm xuống.

giang tứ có thể cảm nhận rõ ràng con quỷ kia đang đến gần và nhìn chằm chằm vào cậu.

thiếu niên vẫn bình tĩnh đến khó hiểu, như có con mắt sau lưng, lùi nhanh về phía sau, đối mặt với gió âm mà đánh tới!

thẳng đến cuối cùng, không khí xung quanh như đông cứng lại, giang tứ cũng thối lui về phía cửa sổ, rốt cuộc không còn đường thoát.

da đầu quang cầu tê dại!

ah ah ah ah, sắp chết rồi, sắp chết rồi! hu hu, cuối cùng nó đã tạo ra cái nghiệt gì mà bị trói buộc với cái tên ác bá bệnh thần kinh như giang tứ cơ chứ!

nhưng mà lúc hơi thở lạnh lẽo áp vào má giang tứ, vào khoảnh khắc sinh tử, cậu dùng hai tay nắm lấy mép bệ cửa sổ, chống đỡ thật mạnh, dùng hai chân ngồi xổm trên bệ cửa sổ, hơi tạm dừng một lúc liền trực tiếp nhảy xuống.

“má ơi!”

“ngoạ tào!”

“đây là tầng hai đó, xong rồi!”

lần này không còn là vấn đề khó thở nữa, mà tim khán giả như muốn nhảy lên cổ họng.

nhưng mà tưởng tượng "nhảy lầu tự tử" đã không xảy ra.

thân người giang tứ nhảy xuống, nhưng cậu vẫn đang dùng hai tay giữ lấy mép bệ cửa sổ, treo lơ lửng trên không.

" bang!" một tiếng

con lệ quỷ khủng bố xông tới, trực tiếp đem hai bên kính của sổ đập vỡ.

giang tứ lại vừa vặn, không kém một phân mà tránh thoát hơi thở lạnh lẽo đang nhào tới kia.

thân thủ của cậu nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

cả người nhẹ nhàng uyển chuyển như không có trọng lượng, hai chân đệm, giẫm lên phần tường trang trí bên dưới, hai tay nắm lấy mép bệ cửa sổ, nhanh chóng dịch người, hướng cửa sổ phòng bên cạnh nhảy qua.

khi cậu quay lại cửa sổ đi lên lầu, con quỷ lúc này tựa hồ mới hiểu được cậu muốn làm gì, lập tức xoay người trở lại hành lang.

tuy nhiên đã chậm.

giang tứ rút chiếc chìa khóa cắm trong ổ khóa cửa phòng, dứt khoát đống cửa lại khóa trái, bật đèn, hành động nhanh nhẹn lưu loát.

không sai, cậu không chỉ muốn lấy chìa khóa của con quỷ, đem nó nhốt ở bên ngoài, còn muốn bật đèn, đây là muốn làm gì a?

“bang bang bang!” con quỷ bên ngoài tức giận đến mức điên cuồng phá cửa, gầm lên như dã thú, nhưng vẫn không nề hà.

quang cầu ngốc lăn: “… à cái này.”

ngốc cùng nó còn có đám người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.

"cậu ta, cậu ta giật chìa khóa của con quỷ, còn đem con quỷ nhốt ở bên ngoài phòng?!"

"tôi chấn động mịa rồi!"

"tôi mẹ nó con mắt muốn rơi thẳng xuống đất, này cũng quá tao đi?! "

" ah ah ah ah ah! đỉnh quá đi, giang ba ba, tôi yêu cậu! "

thao tác kinh diểm này khiến cả anh hùng bàn phím cũng phải im miệng

“quá điên rồ.”

lục vọng nói lời này, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.