Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, ngay trước bình minh, hệ thống thông báo lại tới.

[Dingdong ~ Phó bản trò chơi sơ cấp của toàn Viêm Quốc* đã kết thúc. Xin chúc mừng các vị đã nhận được thân phận người chơi chính thức. Tất cả người chơi chính thức sẽ nhận được các kỹ năng mới ngẫu nhiên, và mã vạch hệ thống được sắp xếp theo thứ tự thông quan. 】

*[Ở đây Viêm Quốc và Trung Quốc là một nên các bạn sẽ lấy lâu lâu mình lại dùng từ khác nhau]

Mã vạch này cũng là nút để gọi tích phân thương thành. Nó xuất hiện ở cuối phó bản đầu tiên của Giang Tứ. Đánh số là Viêm Bắc no1 ,nhưng không biết tại sao, ở phó bản đầu tiên nó rõ ràng ở trên cổ tay, hôm nay ngủ dậy lại chạy tới gáy ...?

Mã vạch sẽ chạy lung tung à?

Cái quái gì thế?

Giang Tứ kiểm tra kỹ năng mới của mình.

『 Kẻ săn mồi hàng đầu』: Một kỹ năng bị động, bạn sẽ có được kỹ năng ngẫu nhiên từ đối tượng mà bạn đã loại bỏ.

Ở đời trước, cậu dựa vào bình tĩnh và khả năng quan sát thông quan phó bản trò chơi sơ cấp, có được kỹ năng『 vạn sự đã chuẩn bị 』 , khi kích hoạt sẽ rơi vào trạng thái tuyệt đối bình tĩnh và lý trí, không rơi vào sợ hãi, bị căng thẳng chi phối, và bất kỳ cảm xúc nào khác.

Nghe có vẻ tuyệt vời, vì đó là điều bắt buộc đối với những kẻ khôn ngoan.

Tuy nhiên, nó cũng rất hạn chế, nó liên quan trực tiếp đến kinh nghiệm IQ, suy cho cùng nếu não không dùng được, thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể coi như là một kỹ năng cho sau này.

Mà hiện tại kỹ năng 『 Kẻ săn mồi hàng đầu』 này rõ ràng là có liên quan đến việc cậu đã loại bỏ Boss hai lần.

Chỉ không biết liệu "đối tượng bị loại bỏ" này đơn thuần chỉ Boss, hay là cả người chơi?

[Kể từ bây giờ, tất cả người chơi chính thức sẽ được "nghỉ ngơi" trong vòng 3 ngày. Sau khi kết thúc 3 ngày, yêu cầu các vị người chơi chính mình thông qua phó bản kiếm lấy tích phân để đổi thêm thời gian sống sót nga ~. Quy tắc trò chơi cụ thể đề cập ở mã vạch mở ra tích phân thương thành, xem qua hướng dẫn ở góc trên bên phải. ]

[Tất cả các ghó bản của giai đoạn đầu đã được mở, hãy chăm chỉ, nỗ lực thông quan phó bản trò chơi, để giành lại trái đất càng sớm càng tốt! ]

Ngày 19 tháng 3 năm 2025 lúc 7 giờ.

Lúc thế giới này bị đảo lộn cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của Giang Tứ ở kiếp trước.

Thông báo hệ thống cuối cùng kết thúc, Giang Tứ ngồi trên xà ngang của sân chơi, ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, vỗ tay, hóa thành một cơn gió, tiêu soái nhảy xuống, hạ cánh trong tư thế vô cùng soái khí.

Trong nhiệm vụ vừa rồi, ngoài con rối, cậu còn nhận được 1.600 điểm và hai phép buff tăng nhẹ thuộc tính vốn ít được sử dụng.

Giang Tứ hiện có tổng cộng 3.200 tích phân

Tích phân rất quan trọng trong trò chơi vô hạn, như hệ thống đã nói trước đó, thời gian sống sót của mỗi người cũng được đổi bằng tích phân.

Mỗi khi vượt qua phó bản, bạn có thể nhận được 24 giờ thời gian tồn tại, nhưng nếu muốn nhiều hơn thì bạn phải đổi bằng tích phân

Không sai, sau phó bản sơ cấp không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc, đây mới chỉ là khởi đầu, trên thế giới có hàng trăm phó bản đang chờ người chơi bước vào.

Cho đến khi tất cả các phó bản trên khắp đất nước và thậm chí cả thế giới được dọn sạch, mới có thể đoạt lại trái đất và đưa những người chơi đã bị loại bỏ trở về hiện thực.

Giang Tứ ở đời trước mới trải qua trò chơi được 5 năm đã được trọng sinh, không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng bây giờ Quang Cầu lại xuyên trở về, phỏng chừng là không thể phá đảo trò chơi nên mới đưa ra kế sách này đi?

Sau khi kết thúc phó bản sơ cấp đầu tiên, gần một phần ba nhân loại trên thế giới đã bị loại bỏ, sau khi xã hội mất đi trật tự, tín hiệu, internet, điện, nước,… lần lượt biến mất.

Thế giới đã trở nên rất kỳ quái.

Thời gian đêm tối vượt xa ban ngày, mặt trời cũng không xuất hiện, đã không còn bốn mùa, chỉ có ngày mây mưa, nói chung là trời sẽ tối trước 6 giờ, trời tối. hầu như không thể di chuyển ở nơi không có nguồn sáng.

Không chỉ dừng lại ở đó, ngay cả động vật trên thế giới đều đã biến mất không thấy tâm hơi, trừ bỏ thực vật nguyên bản còn tồn tại, mặt khác toàn bộ đều không thể trồng được.

Còn khó khăn hơn ngày tận thế trong phim zombie.

Điều này có nghĩa là sau khi đồ ăn có sẵn được dùng hết, bạn chỉ có thể dùng điểm để đổi lấy thức ăn, nhưng những đồ ăn này có giá không hề rẻ.

Có thể nói tích phân không khác là bao so với mạng sống của bạn.

Trong giai đoạn đầu của trò chơi, cách duy nhất để nhận được điểm là thông quan phó bản.

Bởi vậy việc thông quan phó bản là vô cùng quan trọng, cho nên ngây từ đầu Quang Cầu hoàn toàn không nghĩ tới Giang Tứ sẽ từ chối lời mời hợp tác của nó.

Có ai ngờ vị cứu tinh mà họ bỏ ra hơn một năm trời lựa chọn kỹ càng lại là một tên đẹp trai bị thần khinh chứ, tích từ tính cách đến đến tướng mạo đều đứng đầu trong những tên đẹp trai bị thần kinh.

Vị " đẹp trai bị thần kinh" đã bước ra khỏi cổng trường.

Bên ngoài không có người, ô tô cá nhân, xe buýt và xe máy trên đường loạn hết cả lên, chắn gần hết đường đi.

Nhưng cũng may, nhà của Giang Tứ cách trường học không xa, cậu có thể đi bộ trở về, nhưng đi được vài bước, cậu lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Còn chưa rời đi? Giang Tứ quan sát anh trong bóng tối một lúc, chợt hiểu ra điều gì đó, cậu mỉm cười, mở miệng đến gần rồi chỉ tay về phía bên trái: “ Nương tử, nhà nàng ở hướng đó.”

Lục Vọng nhìn thấy cậu đến gần, sắc mặt lại còn đen hơn nữa, nguy chỉ có thể so sách với các đích nồi.

“Bất quá anh muốn từ đây đi bộ đến Hải Thành… dù không ngủ, ít nhất cũng phải đi bộ 20 ngày.” Giang Tứ cẩn thận tính toán cho hắn, ngây ngô cười một tiếng: “Tiểu nương tử, hay là ta đưa nàng về?"

Lục Vọng ánh mắt lạnh lùng.

Ngay lúc Giang Tứ còn tưởng rằng anh ta sẽ rũ mặt rồi lại rời đi, đôi môi mỏng của nam nhân đột nhiên mấp máy, cười như không cười: “Được thôi.”

Giang Tứ ngẩn ra: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tôi nói, được thôi.” Lục Vọng đè thấp giọng lặp lại từng chữ một: “Dẫn đường.”

“…” Giang Tứ lột áo, đang định rời đi.

Bị nam nhân bắt lấy quần áo sau lưng, biết chạy không thoát, cậu mỉm cười ái mụi nói với giọng y chang hát tuồng, "Không phải là không thể, gọi một tiếng phu quân, ta đây liền đưa nàng về. "

"Bớt nói nhảm." Lục Vọng nắm lấy vạt áo phía sau cổ cậu: "Đừng giở trò."

“Này, buông ra!” Giang Tứ phá quyền, như con mèo bị chủ nhân véo cổ lôi đi, vương nanh múa vuốt mà chống lại.



"........"

Thao! Lớn lên cao, làm như ghê gớm lắm chắc.

Ha ha ha ha ha ha ha! Tía má ơi, ngươi mà cũng có ngày hôm nay!

Lần đầu tiên nó nhìn thấy Giang Tứ ăn quả đắng, Quang Cầu vụиɠ ŧяộʍ cười to.

Giang Tứ đương nhiên không có khả năng đưa Lục Vọng về tận Hải Thành, đêm đó liền nhân lúc đói phương không chú ý mà bỏ chạy, chỉ là chờ đến lúc cậu trở về tiểu khu nhà mình đã là chuyện của ngày hôm sau.

Cậu đi thẳng về nhà, nhưng không ngờ rằng thế mà trong nhà lại không có một ai

Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Tứ nhớ rõ ở khϊếp trước, khi cậu về nhà cả ba người họ đều ở đây.

Chẳng lẽ là bởi vì dừng lại dẫn đường giúp Lục Vọng nên bọn họ đã bỏ đi.

“Chậc, sớm biết thế này đã liền bỏ mặt anh ta.”

Quang Cầu: “… Rõ ràng là ngươi muốn đấu khẩu với hắn ta!"

Đánh không lại, còn một hai muốn trêu chọc người ta, đây chẳng phải là tự mình chuốc lấy à?!.

“ Xoạt!” Con dao gọt hoa quả trên bàn bay về phía Đèn L*иg Béo.

Giang Tứ vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười kia lạnh đến mức rợn người.

Vừa rồi còn đang nói đùa, sao hiện tại nói trở mặt liền trở mặt a!

Quang Cầu đúng là quá khó khăn, nó ủy khuất: "... Có lẽ nào bọn họ đến trường học tìm ngươi?"

Nhưng rõ quá ràng, đồ ăn, quần áo và các vật dụng cần thiết trong phòng đều bị lấy mất. Một mảnh giấy cũng không để lại cho cậu.

Giang Tứ cố nén cười, sắc mặt thoạt cái trở nên lạnh lùng.

Quang Cầu thận trọng nói: "Chúng ta có nên đi tìm họ không? Hẳn là vẫn chưa đi quá xa! Nói không chừng bọn họ đã đi đến đồn cảnh sát. Thời điểm hôm nay chúng ta đi qua, chẳng phải là có rất nhiều người sao?"

"........"

Thiếu niên lẳng lặng đứng trong phòng khách, bóng lưng che khuất đôi mắt, khó có thể nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì.

"Tháp, tháp, tháp..."

Trong phòng khách im ắng, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ đang chạy.

Thật lâu sau, Giang Tứ đột nhiên cầm nó lên, mở ra cái nắp trên đồng hồ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển kim giây trên mặt đồng hồ.

"Tháp, tháp, tháp, tháp ..."

"Tháp, tháp, tháp, tháp ..."

Giang Tứ một lần rồi một lần đem kim giây xoay lại, nhìn nó tiếp tục lần lượt xoay, cậu như muốn thay đổi cái gì đó. Lại giống như thể cậu chỉ đang tiến hành một trò chơi nhàm chán, không biết mệt.

Động tác này được lặp lại n lần.

Đột nhiên răng rắc một tiếng! Giang Tứ đem chiếc kim giây bằng kim loại kia bẻ làm đôi, vết nức đâm vào tay cậu, máu tươi từ lòng bàn tay trắng nõn chảy ra, nhưng dường như không hề cảm thấy đau, người thanh niên chỉ nhẹ nhàng dùng lưỡi liếʍ những ngón tay dính máu, thanh am nhẹ nhàng.

“Không cần, để bọn họ tự đến tìm tao .”

Cậu đổi ý.

Đạt top 1 bảng tích phân, bọn quỷ hút máu thích ôm đùi kia làm sao có thể không quây lại tìm cậu, cảnh tượng như vậy, chẳng phải càng thú vị hơn sao?

Nói xong lời này, cậu trở lại trạng thái bình thường, lông mi đen nhánh như lông tơ khẽ rũ xuống, hoàn toàn không nhìn ra cậu lúc nãy vừa mất khống chế.

Quang Cầu: "......."

Một tên bịnh tâm thần đã đủ đáng sợ rồi, mà cái tên bệnh tâm thần này còn có thể khống chế được cảm xúc của chích mình thì sẽ càng đáng sợ hơn rất nhiều.

Hai ngày sau, Giang Tứ cũng không vội vã tiến vào phó bản, thay vào đó cậu đi siêu thị lấy rất nhiều đồ.

Thức ăn, quần áo và vật dụng cần thiết.

Bất quá không biết tại sao, cậu chưa bao giờ thay đồng phục học sinh ra, nhưng cũng có khả năng vì nguyên nhân này, bề ngoài cậu giống như một "học sinh thanh thuần", phi thường hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trong giai đoạn này, cậu đã loại bỏ một kẻ ngu ngốc có ý đồ muốn cướp vật dụng của cậu, một cặp vợ chồng giả vờ đáng thương nhưng thật ra là muốn gϊếŧ cậu, và năm hoặc sáu thanh niên học cấp hai đang coi trò chơi vô hạn như một món quà từ các vị thần để dọn "rác" cho thế giới.

Cùng một tên khốn cảm thấy rằng dù gì thì cuối cùng cũng chết, nên trước khi chết muốn sảng khoái một chút, ý đồ xâm hại một cô bé 12 tuổi.

Thời điểm Quang Cầu còn đang cảm thán rằng, Giang Tứ vẫn còn có thể cứu chữa.

Thì cậu đã tự mình loại bỏ cô bé, điều khác biệt với tên cặn bã kia là bị cậu cắm thêm vài nhát trước khi biến mất, nếu so sánh thì cô bé còn chết một cách khá bình yên.

“Tuổi còn nhỏ không nên tham gia trò chơi, quay về tìm cha mẹ, chăm chỉ học hành, sớm chết sớm đầu thai.” Giang Tứ nhìn nơi bọn họ biến mất, dùng tay vẽ trên ngực một cây thánh giá, vẻ mặt thành kính: “Amen.”

Quang Cầu: “……”

Không chỉ bị bệnh mà còn diễn rất tốt!

Sau đó, giá trị tội ác của cậu đã tăng thêm một vài điểm.

Dẫn đến ánh mắt cậu ở nơi tối tăm đã phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Quang Cầu kinh hồn bạc día.

Hiện tại giai đoạn đầu tiên chưa thấy gì, nhưng nếu cậu tiếp tục loại bỏ người chơi, hồng quang trên người sẽ càng ngày càng đậm, về sau cậu chính là cái bia ngắm hình người.

Tuy nhiên, sau khi loại bỏ một vài người chơi, Giang Tứ thấy rằng 『 Kẻ săn mồi hàng đầu 』 cũng có hiệu quả với họ.



Cậu từ mấy người trên đường, đoạt được một số kỹ năng kì lạ.

Tỷ như 『 thị lực up』: Ngay cả khi bạn chơi điện thoại di động hoặc máy tính 24 giờ một ngày, bạn cũng sẽ không bao giờ bị cận thị! Nhưng Giang Tứ ngây từ đầu đã không bị cận, chưa kể bây giờ lấy đâu ra điện thoại di động với máy tính cho cậu nghịch?

*[Êy, tui cũng muốn có cái năng lực này a, từ ngày học online và trở thành Editor thì mắt tui nó tăng lên 3 độ rữi rồi (。ŏ﹏ŏ)]

Tỷ như 『 mùi thơm của cơ thể mê người 』: Có mùi thơm cơ thể nhẹ khiến người khác bớt đề phòng hơn, và tác dụng phụ là thơm cả người.

Lại tỷ như 『 răng nanh nhọn 』: Răng hổ của Giang Tứ càng ngày càng sắc bén hơn người thường, tác dụng phụ là cậu không quen lắm, có thể tự cắn môi mình.

Cũng có một số kỹ năng không có bất kỳ tác dụng phụ nào nhưng cũng không tác dụng cái trứng gì.

Chỉ có một kỹ năng có phần hữu ích được gọi là 『 ẩn diệt một kích 』, cái tên nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.

Kỹ năng này chỉ là có thể che giấu vũ khí.

Nếu Giang Tứ dùng nó để trói buộc con dao tiện lợi, thì con dao phẫu thuật có thể xuất hiện hoặt biến mất bất cứ lúc nào.

Nó phảng phất giống như là cậu đang mang một cái tùy thân không gian vậy.

Phải cho một cuộc tấn công lén lút khi đi du lịch ở nhà.

Tiết là kỹ năng này chỉ có thể sử dụng một lần, từ đầu đến cuối chỉ có thể trói buộc một vũ khí, ngay cả khi vũ khí bị phá hủy cũng không có cách nào thay thế hay sửa chữa.

Và chủ nhân cũ của kỹ năng này, tên khốn đã cố gắng xâm hại cô bé, thực sự đã sử dụng nó để trói buộc một con dao nhà bếp bình thường.......

Đúng là phí phạm của trời.

Sau khi có được những kỹ năng này, bạn không thể tùy ý mà loại bỏ nó. Bạn có thể chọn sử dụng chúng hoặc không. Tuy nhiên, nếu bạn có được kỹ năng thụ động gian lận, tỷ như 『 mùi thơm của cơ thể mê người 』kỹ năng hố thấy bà này, nhưng bạn vẫn phải giữ cái hố này bên người mà không làm gì khác được.

Đúng vậy, đây là một tác dụng phụ của 『 Kẻ săn mồi hàng đầu 』

Xem ra về sao không thể tùy tiện loại bỏ người chơi nữa rồi......

"Nhân tiện, Giang Tứ, ta có một bảng tin tức phó bản của toàn Bắc Thành ở đây. Ngươi có thể chọn một cái, hồng quang ... À không, hiện tại nếu đi tìm đồng đội chắc chắc sẽ rất hố, không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, hồng quang nhạt đi, ta chắc chắn đảm bảo đưa ngươi an toàn thông quan!"

Sau khi trò chơi vô hạn giáng xuống, nhiều nơi trên thế giới đã trở thành lối vào của phó bản cập độ địa ngục.

Ví dụ như: công viên, bệnh viện, biệt thự, công viên giải trí, trung tâm mua sắm, siêu thị, trường học, cao ốc văn phòng, v.v., những người ban đầu ở các nơi này toàn bộ bị ném ra ngoài, nhưng nơi đó trở nên sáng lên. Một khi bước vào phạm vi điểm sáng, liền sẽ bị kéo vào phó bản.

Trong hai ngày qua, rất nhiều người không xem luật chơi đã vô tình bước vào một nơi như vậy và không bao giờ bước ra nữa.

Nhưng màu sắc của ánh sáng không giống nhau, đại diện cho độ khó của phó bản cũng khác nhau, một số có màu trắng, một số xuất hiện màu xám và màu hồng nhạt, có màu xanh dương, xuất hiện nhiều nhất là màu đỏ sẫm cũng màu đen.

Màu càng tối đồng nghĩa với phó bản càng khó.

Bất quá ở giai đoạn hiện tại, trước mắt chỉ có bốn loại.

Rủi ro cao đồng nghĩa với phần thưởng cao, phó bản càng khó thì điểm và phần thưởng càng nhiều.

Cứ 200 điểm sẽ đổi được một ngày thời gian tồn tại.

Ngay cả trong vòng hai tháng, Giang Tứ đạt số điểm cao nhất trong phó bản, thì cũng chỉ có thể duy trì 16 ngày, nửa tháng mà thôi.

Nói chung, đối với người chơi bình thường, một phó bản cấp độ xám trắng hoặc xám có thể nhận được nhiều nhất 200 đến 800 điểm trong một lần thông quan, chỉ có thể đổi lấy thời gian tồn tại từ một đến bốn ngày.

Tuy nhiên phải cần đến 800 điểm để đổi thẻ điều trị và 2000 điểm cho những thẻ cao cấp hơn.

Càng không đề cập đến thức ăn hay những thứ khác.

Bởi vậy mặc dù thiếu hụt điểm gấp gáp trong giai đoạn đầu, nhưng vẫn có nhiều người không nghĩ tới việc thông quan các phó bản cao cấp, dù sao có vượt qua, một khi bị thương, số điểm kiếm được cũng không đủ để chữa trị.

Mất máu.

Cho nên Quang Cầu lại đang lừa gạt Giang Tứ.

Giang Tứ vẫn là câu nói kia: “Tao không.”

Quang Cầu: “…....”

Nó đường đường là một bàn tay vàng nghịch thiên, thế mà lại bị từ chối hết lần này đến lần khác thế này, thật khó chịu, muốn khóc!

Mãi đến ngày cuối cùng của thời gian tồn tại, Giang Tứ cũng không có ý định tiến vào phó bản khiếm điểm để đổi thời gian tồn tại.

Quang Cầu càng ngày càng không thể hiểu được cậu định làm gì.

"Không vào? Thời gian sinh tồn cho tân thủ trong trò chơi sắp hết đến nơi rồi."

"Đèn L*иg Béo, ngươi nên biết rằng nếu thời gian tồn tại kết thúc, người chơi sẽ bị khống chế ném vào một phó bản bất kì."

Quang Cầu: " Đúng, vậy thì sao? “

" Tao thích sự kí©h thí©ɧ.”

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, hệ thống nhắc nhở vang lên.

[Thời gian sinh tồn của ngài đã hết, hãy kịp thời đổi lấy, nếu không sau năm phút sẽ bị cưỡng chế truyền đến phó bản trò chơi ngẫu nhiên, hãy chuẩn bị sẵn sàng. ]

"Không cần." Giang Tứ nằm xuống trên ghế sofa, đặt tay nhìn xuống cuốn sách《 bá đạo tổng tài và tiểu kiều thê 》, răng rắc cắn viên kẹo trong miệng.

Đôi môi màu nhạt lấm tấm dính một lớp chất lỏng làm bằng đường, đầu lưỡi lướt qua khóe môi, dứt khoát và lưu loát nói: “Vào thẳng trò chơi.”

Vừa dứt giọng, mắt Giang Tứ tối sầm lại, chờ khi nó sáng lên một lần nữa, cậu nhìn thấy ánh sáng màu đỏ rực trước mặt.

Giang Tứ lập tức vui vẻ búng tay : “Lucky”

Cậu trúng thưởng, phó bản màu đỏ ngẫu nhiên xuất hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »