Chương 11

Sau bữa cơm tối, Mạc Ti Vũ dắt tay Đường Duyệt đi tiêu thực, miệng vết thương của anh chỉ cần không làm những động tác quá lớn thì vẫn là không có vấn đề.

Đi tản bộ dưới bóng đêm cũng là một loại lãng mạn, gió đêm thổi nhẹ nhàng, có chút thấm lạnh.

Đường Duyệt kéo áo khoác trên người lại, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- “Cha ruột của em tới tìm mẹ em.”

- “Ai?”

Mạc Ti Vũ ngừng lại bước chân, trước đó anh vẫn luôn không có nghe Đường Duyệt đề cập qua.

Đường Duyệt dừng một chút rồi nói:

- “Vốn dĩ, em cảm thấy không cần nói ra, nhưng mà, em cảm thấy tốt hơn là không cần giấu diếm anh.”

Hơn nữa, coi như muốn giấu cũng giấu không được, cùng với đến lúc đó Mạc Tư Vũ chẳng hay biết gì thì không bằng nói ngay bây giờ, cô nói:

- “Thế giới này, thật sự rất nhỏ.”

Đường Duyệt ngắm nhìn phương xa, nói:

- “Liên Thanh Dương, chính là cái đứa nhỏ vẫn luôn tìm em chơi game, cậu ta là ta em trai cùng cha khác mẹ với em.”

- “Tiểu Duyệt.”



Mạc Ti Vũ kéo cô đến bên cạnh ghế dài và ngồi xuống, dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo lộ ra khuôn mặt dịu dàng của Đường Duyệt, anh nắm thật chặt tay của cô và nói:

- “Nếu em không muốn nhận, không nhận cũng không có gì.”

- “Nếu như, cha ruột của anh tới tìm anh thì anh sẽ như thế nào?”

Đường Duyệt nghiêng đầu hỏi. Nếu như cô nhớ không sai thì cha của Mạc Ti Vũ cũng không biết đang ở nơi nào.

Mẹ Mạc, cũng chính là mẹ chồng tương lai của cô, kiếp trước cũng chính là bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện.

- “Một người mà chỉ có một chút liên hệ máu mủ, đều đã nhiều năm không gặp như vậy, anh cũng không muốn.”

Mạc Ti Vũ trả lời. Anh kéo lại quần áo trên người cô, xác định tay của cô không bị lạnh thì mới tiếp tục nói:

- “Nhưng mà, tình huống của chúng ta không giống nhau, mẹ anh ngược lại là vẫn luôn nhớ tới ông ấy, mặc dù mẹ anh không nói nhưng anh biết, mẹ anh vẫn còn nhớ ông ấy.”

- “Chỉ tiếc là bị thất lạc vào niên đại đó, hiện tại muốn tìm lại cũng là một việc không dễ dàng.”

Mạc Ti Vũ thở dài, nếu như có thể, anh cũng muốn tìm được ông ấy, mặc kệ là tốt hay là xấu, cho dù ông ấy đã lấy vợ sinh con, ít nhất cũng có thể khiến cho Mạc Hiểu Lâm hết hi vọng.

Bây giờ, ông ấy sống không thấy người, chết không thấy xác làm cho Mạc Hiểu Lâm vẫn luôn nhớ mong. Trước đó anh vẫn luôn không cảm giác được, nhưng sau khi anh tham gia quân ngũ, Mạc Hiểu Lâm vẫn luôn ở một mình, bên cạnh ngay cả một người bầu bạn cũng không có.

- “Haiz.”

Đường Duyệt thở dài một hơi, cô tựa vào bờ vai của Mạc Ti Vũ, nói:



- “Anh biết không? Trước đó, em cũng vô cùng chờ mong cha ruột em xuất hiện, ông ấy sẽ chiều chuộng em, yêu thương em, ra mặt thay cho em.”

Cô của kiếp trước là cỡ nào hâm mộ người khác có cha ruột, bởi vì đối với Đường Chính Đức tràn đầy địch ý nên cô của cái thời điểm ấy, thậm chí đã ảo tưởng rất nhiều loại thân phận của cha ruột mình.

Đáng tiếc, cô chờ mong cả một đời, cũng không chờ được.

Kiếp này cô thật tâm thật ý đón nhận Đường Chính Đức, bây giờ cô đã có ba yêu thương. Khi cô đối với người cha ruột vẫn luôn không có xuất hiện này không có bất kỳ một chút tưởng niệm nào, Liên Hoà lại hiện xuất.

Liên Hoà lấy vợ sinh con, một năm sau đã có Liên Thanh Dương, vậy thì ông ấy còn đến tìm cô làm cái gì đây?

Trong màn đêm, hai người Đường Duyệt và Mạc Ti Vũ hàn huyên rất nhiều, thẳng đến đêm đã khuya, mới trở về phòng bệnh nghỉ ngơi.

Ngày mai cô phải đi học nên Đường Duyệt dặn dò:

- “Chú nhỏ Mạc, anh phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt, chờ đến cuối tuần, em lại đi quân doanh thăm anh.”

- “Được.”

Mạc Ti Vũ ôm cô, không tha khẽ hôn hôn ở trên trán của cô và nói:

- “Anh ở quân doanh chờ em.”

Đường Duyệt ngửa đầu lên, gật đầu nói:

- “Vâng.”