Chương 9

- “Anh muốn ăn táo.”

Giọng của Mạc Ti Vũ vang lên.

Đường Duyệt đặt cuốn sách trong tay xuống, rửa sạch táo, gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ để dễ ăn, cô nói:

- “Hôm nay anh chỉ truyền một bình thuốc này sao? Hay là nói, truyền xong một bình này, còn có nữa không?”

- “Còn có một bình nhỏ nữa.”

Mạc Ti Vũ vừa nói vừa cầm cuốn sách cô đặt xuống lên. Đó là một cuốn sổ màu xanh lá cây, là loại thực tươi mát kia, là một cuốn sách không có vẽ đường cong, kỳ thực đó chính là một cái bản vẽ đơn sơ.

Trên đó vẽ đủ loại, đủ kiểu quần áo, bên cạnh còn có nhiều loại chú thích khác nhau.

Cho dù chỉ là vẽ trên quyển sổ, nhưng những bộ quần áo được vẽ trên giấy vẫn mang lại cho người ta cảm giác nó đẹp một cách thoải mái mà lại sung sướиɠ như cũ.

Nếu như bộ quần áo này được mặc tại trên cơ thể người thì không chỉ có đẹp mà hẳn là sẽ thực thoải mái.

Mạc Ti Vũ lật từng trang và nói:

- “Tiểu Duyệt, nếu như tăng thêm màu sắc thì chắc là càng đẹp mắt.”

- “Đúng vậy a, lần này em đi ra ngoài vội vàng, không mang theo bút màu nên không tô màu được.”

Đường Duyệt ngồi ở bên cạnh, dương dương đắc ý nói:

- “Như thế nào, em vẽ ra quần áo dễ nhìn đi?”

- “Dễ nhìn.”

Mạc Ti Vũ là thật lòng khen ngợi. Sau đó anh lại lật về phía trước, chính là bản vẽ có màu sắc, sau khi có màu sắc, sự tương phản của sự va chạm màu sắc làm cho vẻ đẹp của bản vẽ càng trở nên mãnh liệt hơn.

- “Vợ của anh chính là thông minh.”



Cái bộ dáng kiêu ngạo đó của Mạc Ti Vũ so với chính bản thân anh khi lập công thì còn cao hứng hơn

nhiều.

Được người khác khen vốn chính là một chuyện đáng giá cao hứng.

Càng đừng nói chi người khen này lại là đại anh hùng mà cô sùng bái nhất trong lòng, Đường Duyệt mừng khấp khởi trong đáy lòng, lại cảm thấy ngọt ngào, cô vui vẻ nói:

- “Đó là đương nhiên, nếu như em quá kém, thì không phải chứng tỏ là ánh mắt của anh đặc biệt kém sao?”

- “Tiểu Duyệt.”

Mạc Ti Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn chăm chú cô.

Bị cặp mắt đen nhánh kia nhìn chuyên chú, trái tim đập của cô không khỏi lỡ một nhịp.

- “Mặc kệ em như thế nào thì cũng là vợ của Mạc Ti Vũ anh.”

Mạc Ti Vũ bỗng nhiên nói như vậy.

Có một chút không thể hiểu được.

Đường Duyệt có chút khó hiểu nhìn anh.

Mạc Ti Vũ tiếp tục nói:

- “Mặt mũi, anh sẽ kiếm cho em.”

Đường Duyệt đột nhiên nhanh trí, cô có phần nào hiểu được ý của Mạc Ti Vũ.

Anh ấy là cảm thấy mình không cần phải cố gắng như vậy, mặc kệ cô như thế nào thì cũng là vợ của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không khiến cho cô mất mặt sao?

Đường Duyệt giương lên khóe môi, nói:



- “Chú nhỏ Mạc, từ khi nào thì anh biết dỗ người vui vẻ như thế?”

Đường Duyệt chớp chớp đôi mắt sáng ngời.

Mạc Ti Vũ nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của cô rồi nói:

- “Đây chính là những lời nói từ tận đáy long của anh.”

- “Nha.”

Đường Duyệt nhăn mũi một cái, lắc đầu nói:

- “Cái mũi đều sắp bị anh véo bẹp rồi.”

- “Bẹp cũng đẹp mắt.”

- “Mới là lạ.”

Đường Duyệt nhịn không được trợn trắng mắt, đem trái táo đã gọt xong đưa lên phía trước, đoạt cuốn vở trở về, cô ngồi ở một bên tiếp tục vẽ bản thảo của mình.

Chị An Du nói, hiện giờ phòng làm việc Tinh Diệu đã đi vào quỹ đạo, cửa hàng quần áo Tinh Diệu mọc lên như nấm, 10 cái thành thị nổi danh của Hoa Hạ đều đã thống nhất mở cửa hàng quần áo Tinh Diệu. Bây giờ đang trong thời đoạn trang hòng, cô phải vẽ nhiều thiết kế bản thảo hơn một chút, nếu không, chỉ sợ quần áo sẽ theo không kịp.

Vì thế, linh cảm của Đường Duyệt vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào, cô chỉ cần vẽ nó ra tới, sau đó sửa lại một số chỗ không thỏa đáng là được.

Thứ mà hiện tại cô thiếu nhất chính là thời gian.

Đường Duyệt ngồi ở chỗ đó, một khi vẽ lên thì chính là cả một buổi chiều.

Ngoại trừ Mạc Ti Vũ cố ý bảo cô bưng trà rót nước, gọt hoa quả thì Đường Duyệt vẫn ngồi ở chỗ đó không có xê dịch qua.

Mạc Ti Vũ thì đang chế định kế hoạch huấn luyện của sáu tháng cuối năm. Trong phòng bệnh, một người ngồi ở trên giường bệnh, một người dựa vào ghế, ai cũng không có quấy rầy ai.

Ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên ấm áp.