Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »


"Nói thật cho mẹ, có phải con đang theo đuổi Marjorie không?" Đã đi đến cửa nhà rồi mà mẹ tôi vẫn còn đang tra hỏi.



"Nàng có bạn trai rồi đó!" Nói xong tôi mới kịp phản ứng, ôi đệch, bị dụ, sao một người rồi hai người đều nhiều tâm nhãn như vậy, tôi vội vàng nói tiếp, "Mẹ ~~ nàng vừa mặt đơ lại phúc hắc, trừ ăn ra hoàn toàn không có yêu thích gì khác, khuyết điểm một đống, sao mà con có thể thích nàng được!"



"Hừ, ghét bỏ như vậy mà còn thích nàng, nhất định là thích thật rồi, lúc trước con cùng đứa bé kia cùng một chỗ mẹ thấy không ổn rồi."



"Mẹ... Chẳng lẽ mẹ..." Kỳ thật nàng đã sớm nhìn ra? Nghe ý tứ trong lời nói, hình như là đã vui vẻ tiếp nhận? Cũng quá phi khoa học đi, không phải nói muốn xuất quỹ đều phải trải qua một cuộc chiến tranh thống khổ sao?



"Từ nhỏ con đã không nói dối, hơn nữa mẹ con thông minh như vậy, con nói con đó, sao mà một chút cũng không di truyền qua được, sao lại ngu xuẩn muốn chết giống như ba con vậy, haizz" mẹ tôi một bộ chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, lấy tay đâm đầu tôi.



"Mẹ, vậy ý của mẹ là ——?" Cái này là thuận lợi xuất quỹ rồi hả? Tôi đang nằm mơ sao.

"Chỉ cần con cảm thấy đáng giá, sống vui vẻ là được rồi, dù sao đây là nhân sinh của con, ba mẹ chẳng qua là người cho con ý kiến, còn con muốn đi đường nào, vẫn phải do chính con chọn. Từ nhỏ con đã không cần để mẹ phải lo lắng qua, nghe lời lại hiểu chuyện, so sánh với cha mẹ nhà người ta, chúng ta đã hạnh phúc hơn nhiều, cho nên trong chuyện này, ba mẹ đều ủng hộ con."



"Mẹ..." Tôi bông không biết nói gì, cái mũi rất chua, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới quá trình xuất quỹ sẽ như thế này.



"Ài, Marjorie~ nghe nói con có bạn trai? Cảm thấy thế nào? Có ý định chia tay không?" Mẹ tôi cứ như vậy quay đầu hỏi Mã tiểu thư.



Tôi lấy tay đỡ trán, có cần tác hợp một cách đơn giản thô bạo như vậy hay không a, mẫu thân, người thật xác định chỉ số thông minh của mẹ cao hơn con?



"Tạm thời còn không có ý định chia tay, cám ơn a di quan tâm." Mã tiểu thư nối giống như một chậu nước lạnh, tôi quả nhiên không nên ôm bất kỳ tưởng tượng nào với nàng, nàng chính là có ý định kết hôn sau đó lại cùng tôi chơi trò mập mờ, ưa thích thì có tác dụng gì đâu, nàng vĩnh viễn sẽ không thuộc về một mình tôi.



Tôi không nói cái gì nữa, quay người liền vào phòng, phòng bị vô nước, rất nhiều thứ cần dọn dẹp, tôi đã bắt đầu yên lặng mò đồ vật rơi xuống nước rồi.



Mã tiểu thư lội nước đi tới, cùng dọn dẹp với tôi, ngay cả nhìn nàng tôi cũng lười nhìn rồi, thật phiền, tôi xoay lưng về phía nàng, dọn dẹp phía bên kia.



"A Tinh, Marjorie, hai đứa đừng dọn nữa... cả đêm không ngủ rồi, nhanh đi ngủ đi, tầng dưới ba mẹ dọn là được rồi. Trời sắp sáng rồi đó, chiều còn phải đi công chuyện nữa, không ngủ sao được." Mẹ tới đây giúp đỡ chúng tôi, để bọn tôi lên lầu.



Tôi đi được nửa cầu thang, không nghe thấy âm thanh nào sau lưng, Mã tiểu thư hẳn là còn đứng dưới lầu chưa đi lên, vốn là tôi phải mặc kệ nàng, trực tiếp đi lên lầu mới đúng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại, "Này! Không muốn lên thì đi ra ngoài ở đi, đã sớm kêu cô đi khách sạn rồi..."



Lời tôi còn chưa nói hết, đã thấy nàng đứng nép sát vào vách tường sau lưng, giống như đang né tránh quái thú vậy, tôi nhìn theo ánh mắt nàng, thì ra là con chuột bị đuối nước, đang trôi lênh đênh trên mặt nước, mà con chuột kia còn chưa có hoàn toàn tắt thở, vẫn còn chút hơi tàn, đang giãy giụa bơi trong nước, lại còn là bơi về phía của Mã tiểu thư.



"Sặc, chuột thôi mà, cô gặp hổ còn đánh chết được." Tôi đi qua, thuận tay cầm cái chai gõ chết con chuột, sau đó vớt cái thi thể kia lên ném vào thùng rác trong hậu viện.



Mã tiểu thư bị hù đến mặt biến sắc, mà mặt thì vẫn là một bộ dáng co quắp, thật làm cho tôi hoài nghi có phải bị bệnh mặt co quắp hay không, nếu là bệnh, cần trị sớm đi!



"Không phải cô tập nhu đạo sao? Sao mà còn sợ chuột? Hơn nữa lần trước trong công ty cô gặp con chuột kia cũng không có phản ứng gì mà."



"Con kia là thú cưng, không giống con này." Thanh âm của nàng còn mang theo chút run rẩy, xem ra là sợ thật.



"Xì, có gì khác nhau, đều là chuột nha. cô cũng có thể cho rằng con vừa rồi cũng là thú cưng tôi nuôi dưỡng, nghĩ như vậy có thể đỡ sợ hơn không?" Tôi thật sự không có cách nào nhẫn tâm được với nàng, như vậy quả thực là đang tự chui đầu vào rọ.



"Cô vậy mà gϊếŧ thú cưng của mình,thật là tàn nhẫn."



"Vậy có cần tôi bắt nó về đặt bên cạnh gối của cô để thành tâm bái tế một chút không?!"



Mã tiểu thư quả nhiên cấm thanh, để tôi không làm theo mấy lời điên rồ kia, thành thành thật thật theo tôi lên lầu, "Tôi đi ngủ đây, buồn ngủ quá." Giằng co cả đêm, giờ tôi buồn ngủ tới mức có thể ngồi ngủ tại chỗ.



Tôi đi về phía thư phòng, mẹ tôi đã sớm dọn cho tôi cái ghế sô pha, tuy rằng trong thư phòng là một mảnh hỗn độn, nhưng tôi đã chẳng muốn thu thập, đem sách rơi xuống trên giường ném qua một bên, sau đó trở lại chuẩn bị đóng cửa.



Quay người lại, mặt thiếu chút nữa cọ trúng Mã tiểu thư, tôi kinh ngạc lui về sau một bước, kết quả đạp phải sách rơi lả tả dưới chân, kinh hô một tiếng sau đó liền ngã vào ghế sô pha.



"Đậu xanh... Cô đi theo làm gì, phòng của cô ở bên cạnh mà." Tôi vừa định bám lấy thành ghế đứng dậy, kết quả gia hỏa này vậy mà quỳ một chân trên ghế salon, cả người đều áp xuống, hai tay chống bên cạnh tôi, cả người đều dán trên mặt tôi rồi.



Đù! Ngon! Tiến nhanh dữ! Ể, vị trí bị ngược rồi! Ủa, đây không phải trọng điểm, rốt cuộc nàng muốn gì vậy hả?! Không thích tôi lại đến gần tôi, còn không có ý định cùng bạn trai chia tay, tóm lại là nàng muốn gì! Tôi không phải là người tùy tiện vậy đâu nha, cho dù có thích thì tôi cũng có điểm mấu chốt đấy!



Tôi làm vẻ mặt thâm thù đại hận nhìn nàng, tức giận đến mức thở gấp, con người này rốt cuộc có giới hạn không đây, nàng cũng cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, liền mắt cũng không nháy một cái.



"Cô làm gì vậy?! Tránh ra! Tôi ghét cô nhất đó biết không hả!" Tôi lấy tay đẩy nàng, nhưng nàng lại không chút sứt mẻ.



Ngay lúc tôi xô xô đẩy đẩy, đẩy luôn vào ngực nàng thì thực lực mới không còn cách quá xa nữa :))), ngay lúc này, mẹ tôi vừa vặn từ cửa tiến vào, "A Tinh, đồ ăn vặt của mấy đứa..."



Ôi đệch, sao mẹ tôi lại vào vào lúc này chứ. Mặt tôi vứt đi đâu bây giờ.



Ai biết Mã tiểu thư còn quẫn bách hơn tôi đứng dậy, lấy tay sửa sang lọn tóc tán loạn, "Đồ đạc lộn xộn quá, không cẩn thận bị trượt chân."



Uy, cô lấy cớ nát như vậy có quỷ mới tin đó, hơn nữa cô xấu hổ cái gì? Đệch mợ, nàng vậy mà đỏ mặt?! vì sao lúc cô đối diện với mẹ tôi luôn thể hiện ra mấy loại phản ứng quỷ dị này, đừng có làm cho tôi nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái chứ.



"A, phòng cửa a Tinh luôn lộn xộn, dọn cũng không gọn nổi, ha ha, đồ ăn vặt của mấy đứa đây nè, không kịp làm điểm tâm, hai đứa ăn trước chút đi." Nói xong, mẹ tôi đem một túi đồ ăn vặt lớn để trên bàn, ý vị thâm trường nhìn chúng tôi, liền lui ra ngoài.



Mẹ, mẹ đừng đi, nghe con giải thích, không phải như mẹ nghĩ đâu! Con đây không có nóng lòng như thế, hơn nữa con là công mà! Mẹ tôi đi ra ngoài còn tri kỷ đóng cửa lại rồi.



Mã tiểu thư rút cuộc buông lỏng một ít, cầm lấy đồ ăn vặt liền ngồi lên ghế, giống như con sóc tạch tạch tạch ăn, tôi nhìn thôi còn lo lắng nàng ăn quá nhanh sẽ mắc nghẹn.



Nàng ở đây, tôi cũng không cách nào ngủ, hơn nữa vừa mới trải qua kinh hãi như vậy, buồn ngủ cũng bay mất rồi, thò tay cầm một gói đồ ăn vặt bắt đầu ăn, âm thanh răng rắc răng rắc vang lên liên tiếp, "Sao cô thích ăn dữ vậy?"



Mã tiểu thư nghe tôi nói..., ngừng động tác, nhìn tôi trầm mặc vài giây, lúc tôi cho là nàng sắp nói gì đó, nàng lại cầm lấy khoai tây chiên tiếp tục ăn.



"Này, cô có cần không coi ai ra gì như vậy không hả" Tôi giành lại khoai tây chiên trong tay nàng, tự mình ăn.



Nàng nhìn tôi một cái, mặt co quắp nói, "Tôi suy nghĩ ba giây phát hiện không trả lời được, cho nên bỏ qua luôn."



Được rồi, đây mới là biểu hiện Terminator(kẻ hủy diệt) Mã tiểu thư nên có, "Thật sự là không hiểu nổi cô, lúc nào cũng chỉ nói một nửa, cô không thấy mắc nghẹn sao? Làm cho người ta bứt rứt khó chịu a."



"Chứ cô muốn tôi nói cái gì?" Nàng lại lấy khoai tây chiên trong tay ta về, "Chẳng lẽ bảo tôi nói tôi thích cô sao?"



"Cô thật sự yêu thích mẹ tôi?!" Tôi mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn nàng.



Mã tiểu thư giống như nhìn bệnh tâm thần nhìn tôi, chần chừ một chút hỏi, "Cô xác định chúng ta nói là cùng một vấn đề?"



"Khục, tôi chỉ học cô nói chuyện giật gân chút thôi, cô thật là không có chút tế bào hài hước nào cả."



"Cô thật là hèn mọn bỉ ổi."



"Tôi hèn mọn bỉ ổi vậy đó, cám ơn. cũng không phải ngày đầu tiên cô biết tôi." Thời gian ngắn mà ăn một đống lớn đồ ăn vặt, tôi đã có chút no rồi, thật không biết dạ dày của Mã tiểu thư sao có thể chịu được.



"Tôi buồn ngủ quá." Nói xong, Mã tiểu thư nằm lên, cả người đều đè lên người tôi, xem ra đồ ăn vặt nàng ăn đều chuyển hóa thành trọng lượng, đậu xanh, nhưng mà thịt nó dồn vô chỗ nào chứ?!



Mắt tôi nhìn xuống dưới, đã biết nó dồn vô chỗ nào rồi, đậu xanh, kiếp trước tôi cũng trổ mã rất tốt đó, đoán chừng là có di truyền từ nàng.



Cả người Mã tiểu thư đều quấn trên người của tôi, bị nàng ôm vào trong ngực thật sự là nóng quá đi! Hơn nữa cúp điện không có điều hòa, đây là tự tìm đường chết đó, nhiệt độ cơ thể của nàng còn cao như vậy!



"A Tinh." Mã tiểu thư không dùng loại ngữ điệu lãnh đạm dĩ vãng. Lúc này nàng gọi tên tôi ôn nhu như thế, làm tôi có chút không thích ứng, tôi tùy ý nàng ôm, "Hả?" Đáp lại nàng một tiếng.



"Có một người đã từng nói qua, tên của tôi không tốt, kết hợp với mạng của tôi, phàm là người thân cận sẽ phát sinh ngoài ý muốn."

Bởi vì mặt của tôi hiện tại bị ngực nàng che lại, không nhìn thấy nét mặt của nàng, tôi quay đầu, ít nhất sẽ không để cho mình hít thở không thông, "Phải không, chúng ta như thế này có tính là thân cận không?"



Nàng không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào, cứ như vậy im lặng vài phút đồng hồ, nàng quá mức yên tĩnh, tôi thậm chí nghĩ rằng có phải nàng ngủ rồi hay không.



Tôi ngẩng đầu, thấy nàng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thâm sâu khó hiểu dị thường, thế nhưng phần bi thương lại bắt đầu như ẩn như hiện.



Liên tưởng đến lần trước nàng nói về tỷ tỷ của nàng, có lẽ là có liên quan đến nàng, cho nên nàng mới một mực áy náy. vì vậy tôi dùng thái độ hời hợt nói, "Yên tâm đi, sẽ không có thai ngoài ý muốn đâu!"



"Cái gì?" Nàng cũng bắt đầu bị tư duy nhảy cóc của tôi làm khuất phục.



"Không phải cô nói ngoài ý muốn sao, tôi sẽ không mang thai ngoài ý muốn đâu." Tôi thật sự không quá am hiểu an ủi người khác, nhưng công lực chọc chửi của tôi tuyệt đối có thể cùng nàng liều mạng.



"Cho nên cô có thể." Nàng rút cuộc khôi phục mặt co quắp.



Ôi chao? Hình như mặt nàng vẫn luôn co quắp mà, làm gì quan tâm mặt nàng có phải khôi phục hay không, tôi giãy giãy, "Được con em cô! Buông tay ra..., nóng quá, cô cứ chen với tôi, vài ngày cũng không ngon giấc nổi."



"Đó là bởi vì trong lòng cô có tà niệm."



"Tà niệm với con ngựa lớn (đại Mã) như cô hả, tôi có tà niệm với mèo chó cũng sẽ không có tà niệm với cô."



"Cô vậy mà có loại ý tưởng này với mèo chó? Thật biếи ŧɦái."



"Rốt cục cô có thích tôi hay không?!" Tôi bất ngờ hỏi, nàng ngây ngẩn cả người.



Nàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, "Tôi có quyền bảo trì trầm mặc."



A a a a a a! Nếu như không phải là bởi vì tôi đánh không lại nàng, hiện tại tôi muốn cưỡi trên người nàng tát cho hai tát tai! Các người ai cũng đừng cản tôi!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »