Chương 53

"Về rồi à?" Mã tiểu thư không ngẩng đầu mà nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên lật xem tạp chí.

"Hành lý đâu?" Ta đứng cạnh nàng, hai tay đút vào túi quần.

"Không phải em rất lợi hại sao, tự tìm đi, tôi quên mất để ở đâu rồi." Mã tiểu thư vẫn luôn dán mắt vào tờ tạp chí, không biết nàng có phải đang xem nó thật không.

"Làm ơn, tôi đã đắc tội với chị chỗ nào hả? Nói giận liền giận hà." Ta biết ta không thể nói lại nàng, không thể làm gì khác hơn đành trở lại ngồi đối diện với nàng.

"Hả? Tôi có giận sao?" Mã tiểu thư nhướng mày, vẫn không ngẩng đầu. Rốt cuộc nội dung trong tờ tạp chí hấp dẫn đến mức nào vậy?!

"Coi như tôi sai đó được chưa. Tôi chính là miệng tiện, ai mà biết câu nào lại khiến lão nhân gia ngài không vui chứ. Chị đánh tôi để hả giận cũng không được sao? Sắp đến giờ lên máy bay rồi, chị đừng gây sự nữa có được không?"

Mã tiểu thư rõ ràng là kiểu người phải đợi một giây trước khi quả bom phát nổ mới quyết định tùy ý ngắt đường dây, cuộc đời của nàng chẳng có kế hoạch gì cả. Chỉ có điều nàng giàu như vậy cũng đủ ăn no chờ chết, còn cần kế hoạch gì nữa...

"Đánh em? Em chịu nổi không?" Mã tiểu thư cuối cùng cũng vô cảm ngẩng đầu lên.

"Tôi đã nói tôi là công, đương nhiên không thể chịu nổi rồi~" Thời điểm thế này ta còn không quên đắc ý một hồi.

Mã tiểu thư không nói gì nữa, đặt lại tờ tạp chí vào giá sách rồi đứng dậy mang theo đống đồ ăn vặt còn lại đi. Thấy dáng vẻ này của nàng hẳn là muốn bãi giá lên máy bay, ta nhanh chóng tới hỗ trợ đẩy cửa kính ra, hầu hạ lão Phật gia lên máy bay.

Ai biết vừa đi không bao xa, ta lại quay đầu, ủa đυ., người đâu?! Nàng có luyện khinh công à, chạy nhanh như vậy, quan trọng là nàng đã đi đâu?!

Ta quay lại chỗ cũ mới nhìn thấy, thì ra nàng đã chạy vào quán ăn vặt bên đường. Mẹ nó! Kiếp trước ngươi bị chết đói hay gì nên giờ mới chỉ biết đến ăn như vậy! Bác sĩ có biết trong dạ dày của ngươi mọc ra cái hố đen hay không?

"Lại mua đồ ăn? Vừa nãy không phải đã ăn rồi hả!" Ta càm ràm, rút ví ra.

"Vừa nãy là vừa nãy, những thứ này để ăn trên máy bay." Mã tiểu thư cẩn thận chọn đồ ăn vặt, xem ra chỉ có thời điểm thế này nàng mới cực kỳ nghiêm túc xem xét từng chi tiết. Nàng quá tập trung, quả thực có thể nói nàng sống chỉ vì ăn!

"À, tôi quên mất. Có điều chị sợ đi máy bay mà, đâu nhất thiết phải luôn ăn đâu, chị bị chết no thì sao?" Hi vọng Mã tiểu thư không phải con cá vàng, nếu không thì nhất định sẽ chết rất thê thảm.

"Không làm quỷ chết đói là được." Mã tiểu thư hất tung mái tóc dài của mình một cái thật bảnh bao.

"Đúng đúng đúng, đã chết thì phải chết no." Ta vừa trả tiền vừa nhấc túi lên, nghiễm nhiên trở thành ô sin Trung Quốc tốt.

Theo Mã tiểu thư đi lấy hành lý, vừa vặn bắt kịp chuyến bay. Sau khi tìm được chỗ ngồi, Mã tiểu thư lại ngồi vị trí sát cửa sổ, nhân phẩm gì đây?

Tất nhiên ta rất săn sóc chuẩn bị đổi chỗ với nàng, "Tôi ngồi trong cho." Sau đó xách hành lý, chuẩn bị nhấc hành lý để lên giá, trong hành lý toàn là quần áo nên cũng không nặng lắm.

"Ga lăng cái gì, mau ngồi vào đi, đừng có mà cản trở." Mã tiểu thư đặt hành lý lên rất dễ dàng, sau đó đẩy ta một cái.

"Ấy ấy ấy, ui da... Đậu má..." Trong không gian nhỏ hẹp, ta bị nàng đẩy một cái, căn bản không đứng vững nên trực tiếp ngã thẳng xuống ghế, thắt lưng đập vào tay vịn, đầu đập vào cửa sổ kính phát ra tiếng động rất lớn.

Hai mắt ta tối sầm, cảm tưởng như sắp sùi bọt mép đến nơi. Ta đau đớn lăn lộn, ầm một tiếng, cả người ngã lăn quay, đoán chừng ta cách cái chết không còn xa.

Ta nằm trên mặt đất, lưng đau không cử động nổi, thật sự khóc không ra nước mắt. Muốn bên nhau lâu dài với Mã tiểu thư nhất định phải có một vóc dáng thiên kim bất phôi!

"Quý khách không sao chứ?" Mỹ nữ tiếp viên đẩy quần chúng đang vây xem ra, lo lắng hỏi.

"Cô ấy không có chuyện gì đâu." Này, đừng có mà không để ý đến cảm nhận của người trong cuộc mà tùy tiện thay ta trả lời!

"A... Đau quá..." Ta xoa xoa cái eo già nua đáng thương của mình.

"Sàn bẩn lắm, mau đứng lên." Mã tiểu thư nói xong, duỗi tay định kéo ta lên nhưng tay nàng vừa vặn nắm vào nơi nào đó. Ê, cho dù ta ngực nhỏ thì ngươi cũng không thể tiếp tục đè ép nó một cách tàn nhẫn như vậy!

"Đồ vô lại... Chị ăn đậu hũ của tôi..." Ta ngồi vào chỗ, đau lưng đến mức nhe răng.

"Em? Đậu hũ?" Mã tiểu thư ngồi bên cạnh ta, nheo mắt nhìn lên nhìn xuống, "Có đâu? Tôi chỉ thấy trứng ốp la thôi."

"Chị!!!" Ta hai tay che ngực, hận không thể xé nát cái miệng của nàng. Đừng xem thường người ta, cẩn thận một ngày nào đó đột nhiên bị mù mắt cho coi!

Người ngồi bên cạnh luôn che miệng cười trộm. Ta hết sức lúng túng xoa eo, quay đầu không muốn lý sự với tên khốn kiếp này nữa, vậy mà lại chọc vào nỗi đau của ta trước mặt nhiều người như vậy. Ngực nhỏ thì thế nào?! Ngực bự còn không phải để cho người khác nhào nặn à! Hừ!

Ta không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng. Chẳng mấy chốc, máy bay nhanh chóng cất cánh trên đường băng, ta dùng tầm nhìn nơi khóe mắt thì thấy Mã tiểu thư đang nhắm mắt tựa vào ghế, giả vờ bình tĩnh.

"Khụ, có gì mà phải sợ, chúng ta đều cùng chết mà." Ta kéo cánh tay nàng lại rồi ôm lấy, mở bàn tay đang nắm chặt của nàng ra, mười ngón tương khấu.

Mã tiểu thư quay đầu liên tục nhìn ta, nhưng ta lại quay mặt về hướng ngoài cửa sổ, có chút không thoải mái vén tóc ra sau tai, ta không giống như người có thể nói ra những lời triền miên như vậy, "Khi về nhớ mua thêm bảo hiểm, để tôi làm người thụ hưởng , lỡ như chị chết mà tôi không đi theo thì tôi vẫn được hưởng rồi." Đây mới là phong cách của ta~

"Yên tâm, tôi sẽ bóp chết em trước." Sắc mặt của Mã tiểu thư chợt lạnh, rút tay ra.

Chậc chậc, có cần ngạo kiều thế không, "Tôi chỉ đùa chút thôi mà, nếu chị chết thật tôi cũng không dám tiêu số tiền đó đâu, ngộ nhỡ bị nguyền rủa thì phải làm sao."

Cái miệng này của ta không bị đánh sẽ rất khó chịu, chẳng trách cứ hai ba ngày sẽ cùng bạn gái cũ cãi nhau như chó, vô phương.

"Hoàng tiện nhân, xin em đừng nói chuyện với tôi, cám ơn."

"Nè nè nè, sao chị lại mắng tôi? Tôi làm vậy không phải là vì giúp chị bớt căng thẳng à, thế mà chị lại mắng tôi là tiện nhân, chị cũng không kém cạnh mấy đâu. Chúng ta chính là song tiện hợp bích!"

"Tôi không cùng một đường với em, chí ít thì chỉ số IQ hoàn toàn không cùng tiếp tuyến."

"Thì sao? Chớ xem thường người ta, chỉ số thông minh của tôi mà đặt lên bàn cân có thể nặng hơn chị nửa kí đấy có biết không."

"Do em uống nhiều melamine* thôi."

*melamine là một hợp chất hữu cơ có hại khi ở trong thực phẩm. Nếu sử dụng thực phẩm có chứa melamine, lâu ngày sẽ bị bệnh phù não. Mã tiểu thư đã khịa thì khịa thâm vl =))))))

"Chị!!! Được được được, tôi không nói chuyện với chị nữa là được chứ gì. Tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa đấy." Ta ôm cánh tay, giận dỗi quay đầu đi. Nếu lần này ta lại chủ động nói chuyện với nàng, ta không phải họ Hoàng!

Trong quá trình bay, máy bay khó tránh khỏi sẽ gặp phải khí lưu, nhất là vào ban đêm. Ngoài cửa sổ một mảnh tối tăm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường chân trời phía xa, nơi có một tia sáng yếu ớt ở nơi giao nhau giữa màu xanh đậm và đen tuyền.

Máy bay vẫn rung lắc không ngừng, ta bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù ta chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài ngôi sao mà ta cũng không biết nó là sao gì.

Ta ló đầu kề sát bên cửa sổ, cố tình phớt lờ Mã tiểu thư. Đương nhiên ta có thể tưởng tượng ra rằng hiện tại nàng chắc chắn đang rất căng thẳng, nhưng nàng luôn nói chuyện với ta một cách không tử tế và quá ác miệng. Ta chỉ là miệng tiện mà thôi, nàng là miệng quá tệ!

Mã tiểu thư chính là loại người dù có sợ hãi đến đâu cũng sẽ sĩ diện đến chết, mà ta lại là người mạnh miệng mềm lòng, nhất là khi đối mặt với người mình thích, đều không thể bày đặt mặc kệ nàng.

Lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy Mã tiểu thư vẫn nhắm mắt giả chết nhưng sắc mặt của nàng đã bán đứng nàng. Ta dựa vào người nàng, sau đó đặt đầu nàng lên vai ta, "Được rồi, có gì mà phải sợ chứ! Lá gan nhỏ như thế không phù hợp với phong cách của chị nha."

"Em còn không phải sợ chuột sao?!" Mã tiểu thư không phục đáp.

"Rồi rồi, chị mau nghỉ ngơi đi, lần này máy bay còn phải phi mất mấy tiếng đấy." Ta đưa tay vặn điều hòa trên đầu nhỏ xuống một chút.

Mã tiểu thư nhất định cầm tinh con heo, ngoại trừ ăn uống bất khả chiến bại ra còn có thể nói ngủ liền ngủ, tuyệt đối cũng là thần kỹ. Ái chà, mới vừa nói xong nàng thực sự chìm vào giấc ngủ rồi...

Mặc dù hành trình mấy ngày nay không phát sinh chuyện gì lớn nhưng cũng xảy ra tình huống không ngừng. Chẳng những cảm khái, bất luận là ở đâu thì cuộc sống vẫn luôn rất phong phú.

Không biết tại sao, tuy nàng không điềm đạm chút nào, luôn vạch trần những khuyết điểm của ta nhưng khi ở bên cạnh nàng, ta luôn cảm thấy thoải mái, như thể bất luận gặp phải chuyện gì nàng đều có thể giải quyết, cho dù có sợ sệt cũng trông rất đáng yêu.

Nếu kiếp trước nàng cũng trong nóng ngoài lạnh như vậy, vì sao lại bỏ rơi người nhà mà biến mất? Mặc dù đã không có cách nào để khám phá ra nguyên nhân, nhưng ta không nhịn được sẽ phỏng đoán các kiểu khả năng khác nhau.

Ta đã xuyên đến đây thì có phải kiếp trước ta đã chết rồi không? Vậy nàng có thương tâm hay không? Haiz, sao ta luôn thích đoán mò linh tinh nhỉ.

Sau đó thì chuyến bay rất suôn sẻ, ta cũng hơi buồn ngủ dựa vào người nàng. Mùi cơ thể nàng tương tự mùi của ta, hương thơm dịu nhẹ phản phất, ta rất nhanh cũng ngủ thϊếp đi.

Mãi đến khi trên máy bay thông báo sắp hạ cánh, ta mới dụi mắt ngồi thẳng dậy. Cuối cùng cũng về đến nhà, có thể ngủ ngon lành rồi.

Ta đẩy Mã tiểu thư, "Này, dậy đi, đợi về nhà rồi ngủ tiếp."

Lần này, Mã tiểu thư không để ta nhọc lòng nữa. Như thể nàng đã tỉnh từ lâu, nàng lập tức mở mắt ra ngay sau khi ta gọi, "Ừ, tôi sẽ đưa em về trước."

"Hả? Chị còn muốn đi đâu?" Lúc này, nàng còn muốn đi ra ngoài mua đồ ăn vặt sao?"Chị đã ăn nhiều rồi, đừng mua nữa."

"Tôi về nhà." Mã tiểu thư nói rất ngắn gọn nhưng lại làm ta bối rối.

"Về nhà? Không phải Giang Nam và ba mẹ hắn còn ở nhà chị sao? Chị về làm gì?" Điều này khiến ta nghĩ rằng nàng đang đùa với ta. Ở Tân Hải rõ ràng nàng đã ngầm thừa nhận mối quan hệ với ta, tại sao ngay khi về Tái Bắc lại lập tức đi ôm ấp nam nhân? Không phải trước khi đi công tác nàng còn trốn đến nhà ta à.

"Chị sẽ không lại đùa tôi nữa chứ? Sao nửa đêm lại về? Cho dù không phải cô nam quả nữ thì cũng không được!" Bởi vì ta có chút nóng nảy nên giọng điệu không được tốt lắm.

Mã tiểu thư chỉ thờ ơ nhìn ta, "Em về trước đi, ngày mai tôi sẽ nói em nghe sau."

"Mã cầu phân, tôi nói cho chị biết, tôi thừa nhận tôi rất thích chị nhưng chị cũng không thể lúc nào cũng coi tôi là kẻ ngu."

"Lẽ nào em không phải sao?" Mã tiểu thư liếc ta, sau đó giọng điệu dịu lại một chút, an ủi, "Đừng nháo, không phải như em nghĩ đâu."

"Coi như có việc thì cũng không thể để sang ngày mai rồi nói à, cần phải tối nay mới được?"

Mã tiểu thư thoáng do dự một chút, sau đó đáp rất kiên quyết, "Đúng."

Ta hơi sững sờ nhìn nàng, trong lòng đủ loại cảm xúc. Nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của nàng, ta đại khái có thể đoán được nàng tìm Giang Nam để nói chuyện chia tay. Nhưng ngươi có cần gấp như thế hay không, qua 12 giờ cũng không được à.

"Vậy... Tôi đi cùng với chị?" Mặc dù sức chiến đấu của Mã tiểu thư rất cao nhưng bên kia là một nam nhân rất yêu nàng, ta chung quy vẫn sợ nàng sẽ chịu thiệt.

"Em về ngủ đi." Mã tiểu thư xoa đầu ta, xem ra tâm ý đã quyết.

"Làm sao tôi có thể ngủ được!" Nhìn bộ dạng của nàng, ta vừa mừng vừa lo, lời nói tràn đầy không yên lòng.

Ngay khi ta còn định tiếp tục cự nự, Mã tiểu thư lại cúi đầu hôn lên trán ta. Tuy nó vừa nhẹ vừa nông nhưng đó vẫn là nụ hôn chân chính.

Viên thuốc an thần này suýt chút nữa đã khiến trái tim ta đột nhiên ngừng đập, quá bất ngờ quá kích thích. Xem ra Mã tiểu thư thường không an ủi người nhưng một khi ra tay chính là đại chiêu.

"Em ngủ ngon, tôi sẽ lo liệu mọi chuyện, đừng lo." Mã tiểu thư lạnh nhạt luôn độc mồm lại có thể nói ra những lời này, ta đã thỏa mãn rồi.

"Ừm." Ta nên tin tưởng nàng.

______________

Tác giả có lời muốn nói, đại khái tác giả vẫn cực kì bận rộn hiếm có thời gian viết truyện, mong mọi người có thể thông cảm. Còn có, các công tác chuẩn bị tiệc giao thừa của các tác giả bách hợp Tấn Giang đã chuẩn bị gần xong, tin tức tuyên truyền cho lứa tác giả đầu tiên cũng đã sẵn sàng. Tác giả mệt rồi, đi ngủ trước đây...

_________________

Hoa Hoa có lời muốn nói:

Chợt nhớ ra mấy chương trước tác giả chúc mừng năm mới 2014, rồi có chương tác giả bảo mình đã bước sang tuổi 30. Thế thì, hiện tại đang là năm 2022, vậy tác giả đã 38 tuổi rồi. Hèn chi ở đoạn lời bạt, tác giả lâu lâu tự xưng là A di. Chà, quả là Quái A di...

Cơ mà ở chương này, nếu không phải A Hoàng hiểu rõ Mã tiểu thư thì chắc sẽ xảy ra đủ loại drama hiểu lầm các kiểu rồi. Với loại người hay nghĩ nhiều, họ sẽ rất nhạy cảm với việc người yêu không nói rõ ràng cho họ biết. Cho nên kiểu người như Mã tiểu thư, 1 là bạn phải hiểu và chấp nhận tính tình của người đó như A Hoàng, 2 là bạn kiếm người khác tinh tế hơn, chứ nếu không bạn sẽ không thể bền lâu được như hai mẹ trẻ Mã Hoàng trong truyện đâu, vi diệu lắm :D