Chương 56*

Vương Mạn Đình nhìn theo bóng lưng rời đi một cách hoảng loạn của chị họ mà lắc đầu, cười bất đắc dĩ, đó là lý do vì sao nàng không thích quay về đây. Sau đó nàng nghe thấy vài người lớn tuổi đang nhỏ giọng nói chuyện ở góc sân, do ban đêm khá là yên tĩnh nên những lời nói kia đều lọt vào tai Vương Mạn Đình.

"Thằng Chúc Dương kia quả nhiên không được. Hồi đó bảo hắn sinh thêm một đứa con trai, hừng hực hỉ khí, kết quả lại sinh ra một bé gái khác, nói hắn sinh thêm cũng không nghe. Hiện tại thì thế nào, xem đi, ly hôn rồi lại đột tử, thể diện nhà họ Vương mất hết, một nhánh này xem như tuyệt hậu."

Vương Mạn Đình dừng bước quay đầu nhìn sang, mấy người kia cũng nhìn thấy nàng bèn lập tức thất thanh, cúi đầu tản ra ai làm việc nấy.

Ở một nơi xa xôi lạc hậu như thế này, trọng nam khinh nữ sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu nhà ai sinh con trai, họ hận không thể lên đài trung ương chiêu cáo thiên hạ, đặc biệt là dòng đích tôn truyền từ mấy đời thì càng được sủng lên trời.

Vì lẽ đó không cần biết nguyên nhân là gì, họ chỉ quan tâm đến kết quả, họ xem nữ nhân đã ly hôn là sự sỉ nhục. Hơn nữa, Vương Mạn Đình tới tuổi này còn chưa kết hôn thì càng bị người ta đâm sau lưng, đáng bị thiêu chết như kẻ dị giáo. Như vậy vẫn chưa đủ! Sau khi chết còn bị nghiền cốt thành bột mặc người phỉ nhổ, xem như cảnh cáo hậu nhân.

Ở nơi ngu dốt này, Vương Mạn Đình không dám tưởng tượng nếu mình lớn lên trong hoàn cảnh ấy sẽ có cuộc sống như thế nào. Năm đó, bất chấp sự phản đối của gia đình, cha mẹ dứt khoát rời khỏi nơi này mà đi xa hương, đó là sự lựa chọn đúng đắn.

Mặc dù mới đến thành phố Tái Bắc không có gì trong tay, cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng cả nhà vẫn cố gắng vượt qua. Đặc biệt là sau khi tỷ tỷ tốt nghiệp cấp ba liền đi làm để giúp Vương Mạn Đình đến trường, như vậy mới có nàng của ngày hôm nay. Nhưng tỷ tỷ thiện lương của nàng lại sớm ra đi.

Không biết hiện tại nàng có nhìn thấy hay không, tốt hơn là không nên nhìn thấy. Bản thân không chỉ không sống tốt mà còn không để cha và con gái tỷ tỷ trải qua một cuộc sống ổn định, Vương Mạn Đình cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Vương Mạn Đình lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao. Một nơi gần núi đồi, ánh đèn sẽ giảm đi rất nhiều. Các ngôi sao phân tán dày đặc trong bầu trời đêm xanh thẫm, ba năm một cụm, hai ba thành hàng, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy dải ngân hà. Đây là cảnh đẹp hoàn toàn không thể nhìn thấy khi ở trong thành thị.

Vương Mạn Đình không khỏi giơ tay lên không trung, muốn chạm vào điểm sáng màu bạc kia nhưng chung quy chỉ là đang che khuất ánh sao như cát mịn giữa các ngón tay mà thôi.

Cuộc sống luôn bất công như vậy. Có người sinh ra đã cơm ngon áo đẹp, có người dù phấn đấu cả đời vẫn lấy sinh tồn làm mục tiêu duy nhất. Ông trời sẽ không vì thấy ngươi sống quá khốn khổ mà thương hại nhiều hơn một chút.

Đôi khi cuộc sống giống như một con kiến, bận rộn suốt ngày nhưng vẫn nhỏ bé không đáng kể, không thay đổi được gì. Thậm chí, cho dù có biến mất cũng chẳng kinh động nổi một tia gợn sóng, thế giới vẫn vận hành như thường.

Đột nhiên, Vương Mạn Đình cảm thấy sống như vậy thật cô đơn. Nếu cha nàng tạ thế, thực sự sẽ không còn ai bên cạnh để đi cùng nàng. Chung quy có một người vẫn tốt hơn, khi tan sở sẽ có người chờ mình về nhà, sẽ có người quan tâm khi ốm đau, cho dù chỉ là một ly nước ấm cũng đủ rồi.

Nếu có người trong lòng sẽ có thêm động lực để phấn đấu, có thể khát vọng về tương lai, về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng nếu trên đời này chỉ còn lại một mình thì sống tiếp hay chết đi, tiến tới hay lùi bước còn ý nghĩa gì nữa?

Không ai cần ngươi, tất cả những gì ngươi làm chỉ là tự biên tự diễn trên sân khấu không một ai xem, cho dù màn biểu diễn có đặc sắc đi nữa cũng không có ai tán thưởng. Phải chăng tự tìm niềm vui tự thỏa mãn?

Vương Mạn Đình tự nhận mình không có hứng thú với tình cảm, chỉ sống vì bản thân, nhưng nàng hy vọng người mình yêu thương có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.

Vương Mạn Đình thả tay xuống, khẽ thở dài, tạm thời trân trọng khoảng thời gian còn lại đi.

Đúng lúc này, điện thoại của nàng vang lên, vừa nhìn cuộc gọi đến, Vương Mạn Đình lại nở nụ cười. Mặc dù giọng nói có chút khàn khàn nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy.

"Làm sao? Cuối cùng cũng nhớ tới mẹ rồi? Chơi với mẹ kế không vui? Còn biết gọi điện cho mẹ à."

"Mẹ... mẹ đang ghen hả?" Nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái từ đầu dây bên kia, Vương Mạn Đình liền ấm áp trong lòng.

"Ghen cái con khỉ á, đồ vô lương tâm. Nếu con quên gọi điện cho mẹ thật, con không cần trở về tìm mẹ đâu." Vương Mạn Đình cố ý hù dọa.

"Mẹ... Con cảm thấy mẹ đáng sợ hơn trước... Có phải mẹ đã uống lộn thuốc gì rồi không?" Giọng của con gái nghe như sắp khóc tới nơi.

Thấy con gái vẫn chưa quên gọi mình, Vương Mạn Đình quyết định tha thứ cho con, "Được rồi được rồi, sao con có thể nói mẹ như vậy? Hửm? Có phải học theo nữ nhân xấu kia không?"

"Không phải... Hôm nay dì Bối đưa con đến Disneyland chơi cả ngày nên bây giờ con mới gọi cho mẹ được."

"Giai Thiến, có phải con đang trách mẹ không đưa con đi chơi không? Nói tốt như vậy..." Dự định ban đầu của Vương Mạn Đình là đưa con gái xuất ngoại đi chơi trước, nhưng nàng thấy sức khỏe của cha mỗi này một giảm nên quyết định ưu tiên thực hiện nguyện vọng của cha.

"Cũng không phải... Con biết mẹ rất bận, sức khỏe của ông ngoại cũng không được tốt lắm, mẹ vẫn nên đưa ông đi trước, chừng nào có thời gian chúng ta sẽ đi sau. Mẹ nhất định phải đi cùng con đến Disneyland một lần, nơi đó chơi cực kì—— vui!"

"Ừm, khi có thời gian mẹ sẽ đưa con đến đó chơi~" Vương Mạn Đình nghe con gái nói xong thì vui vẻ cười, cũng coi như không vô ích, "Con ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa ạ, dì Bối đang nấu cơm, mùi thơm lắm, không biết có như mẹ nấu không..." Trẻ con dễ dàng đồng ngôn vô kị, chính là trong lòng nghĩ sao nói vậy.

Vương Mạn Đình cau mày, "Chắc chắn là khó ăn hơn mẹ rồi! Con cẩn thận ăn vào đau bụng giờ!" Nàng không phải đang so đo với tên hồ ly tinh kia đâu! Hơn nữa, tên rác rưởi không có tài cán kia sao có thể tìm được một nữ nhân dịu dàng hiền lành. Ngay cả tiểu tam cũng đáng tin thì cuộc đời không công bằng rồi!

"Mẹ đừng buồn, món mẹ nấu khó ăn như vậy, không phải con cũng ăn được sao..."

"Con! Hùng hài tử vô lương tâm! Sau này con tìm ai nấu ăn ngon đi, mẹ không nấu cơm cho con ăn nữa đâu!"

"A, mẹ, cơm nước xong rồi, con đi ăn cơm đây, buổi tối con sẽ gọi cho mẹ tiếp. Mẹ cũng đi ăn cơm đi."

"Ừ, mau đi ăn đi." Cúp máy, Vương Mạn Đình nhìn ra sân, bàn ghế đã dọn xong, món ăn cũng đã gần như sẵn sàng.

Vương Mạn Đình mới vừa ngồi xuống bên cạnh cha, nàng còn chưa nhấc đũa lên, người dì đang ngồi bên cạnh nàng không biết họ hàng nào, cười hỏi nàng, "Mạn Đình à, con đã kết hôn chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Mặc dù Vương Mạn Đình không muốn thảo luận về chủ đề này nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối, nàng vẫn phải tươi cười đáp lại.

"Năm nay đã hơn ba mươi rồi, sao còn chưa vội thế. Tới thành phố lớn thì ta không thể so với họ, lại kén chọn sẽ không ai thèm lấy, bị người ta nói những lời không êm tai, cô nương lớn như vậy còn chưa kết hôn." Người dì kia cứ cằn nhằn liên miên.

Sắc mặt của Vương Mạn Đình liền lạnh xuống, đặt đũa lại bàn ăn, cũng không tiện phát tác nên nàng đành miễn cưỡng phụ họa vài câu. Những họ hàng bên cạnh cũng tham gia thảo luận, một mặt thuyết phục Vương Mạn Đình.

"Mạn Đình đã có bạn trai, chỉ là con bé hơi ngại nói ra. Thằng bé kia rất tốt, tôi đoán năm sau sẽ kết hôn rồi." Cha nàng ở bên cạnh dàn xếp.

Họ hàng lại hiếu kỳ hỏi này hỏi nọ, cha nàng đành phải tiếp tục bịa ra lời nói dối. Vương Mạn Đình ở một bên vừa bực mình vừa buồn cười, thật không ngờ cha nàng nói dối như vậy lại không đỏ mặt. Trong ấn tượng của nàng, cha vẫn luôn là người trung thực.

Người chưa bao giờ nói dối đột nhiên nói dối, lời nói dối ấy liền trở nên chân thật, mọi người đều tin, họ còn thu xếp đến thời điểm đó nhất định phải trở về tổ chức thiệt lớn.

Một bữa cơm ăn ăn uống uống cho tới rất muộn, Vương Mạn Đình sợ cha quá mệt nên chuẩn bị dẫn ông đi nghỉ ngơi, "Mạn Đình à, chúng ta ra sân sau ngồi đi, cha chưa thấy buồn ngủ."

"Dạ được." Vương Mạn Đình dìu cha nàng ra sân sau.

Bởi vì mọi người đều đang vui vẻ ở sân trước nên sân sau có hơi văng vẻ. Sân sau có một cái bàn đá dưới giàn nho gần bức tường, trên mặt bàn hình như còn có ván cờ đang dang dở của người khác.

Vương Mạn Đình đỡ cha nàng ngồi trên ghế đá. Vào đêm giữa mùa hè, chiếc ghế đá mát lạnh khiến người ta vô cùng khoan khoái. Cảm giác ngột ngạt trên bàn ăn vừa rồi cũng đã bớt đi một chút.

"Con về đây chắc không vui lắm. Cô dì chú bác vẫn luôn như thế, vì vậy mà mẹ con năm đó nhất định muốn rời đi." Cha nàng cầm quân cờ, thưởng thức trên tay.

"Không sao ạ, họ nói thì kệ họ, con cũng không nghe. Dù sao ở Tái Bắc mọi người vẫn luôn nghị luận như vậy, không sao hết." Vương Mạn Đình nói với vẻ vô cùng rộng lượng.

Cha nàng thở dài, chậm rãi nói, "Đừng trách cha luôn thúc giục con nhưng nếu một ngày cha ra đi, con chỉ có một mình thì phải làm sao. Hiện tại Giai Thiến đã đi với cha nó rồi. Cha rất lo cho cuộc sống sau này của con, vì vậy con hãy tìm một người càng sớm càng tốt đi. Không cần có nhiều tiền có sự nghiệp, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con là cha đã mãn nguyện rồi."

Vừa nãy cha nàng đã uống chút rượu nên sắc mặt hồng hào hơn bình thường rất nhiều, dưới ánh đèn mờ trông thật rạng rỡ, không hề giống người đang bị bệnh nan y.

"Cha, con hiểu mà, cha đừng lo. Lần này mình về là để chơi cho khuây khỏa. Cha còn muốn đi chỗ nào, ngày mai con sẽ đi cùng cha nhé~"

"Suốt những năm qua cha biết con rất bận và mệt mỏi, con căn bản không có thời gian để lo cho mình. Bây giờ, điều cha đang quan tâm duy nhất chính là chung thân đại sự của con. Mạn Đình, hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Cha đã là người một bước chân liền vào quan tài, không cần lo cho cha nữa." Cha nàng mỉm cười hiền hậu, nhìn Vương Mạn Đình bằng ánh mắt ôn hòa.

Mặc dù con gái lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời nhưng tính cách lại quá hiền lành, con gái nhỏ thì luôn gây rắc rối khắp nơi nhưng ông vẫn thích Vương Mạn Đình nhất. Nàng hoạt bát đáng yêu, không thể ngồi yên một khắc nào và hay nảy ra đủ thứ ý tưởng điên rồ. Nàng luôn là hạt dẻ cười của cả nhà.

Kể từ lúc con gái lớn ra đi, Vương Mạn Đình liền đột nhiên trưởng thành, lúc ấy ông có chút không quen. Sau đó, con gái nhỏ càng ngày càng đảm đang, một mình gánh vác cả gia đình.

"Cha, cha đang nói gì vậy? Cha xem, từ khi về đến nay khí sắc của cha đã tốt hơn rất nhiều, phỏng chừng môi trường non xanh nước biếc ở đây tốt hơn ở thành phố, thích hợp để dưỡng bệnh cực kì. Cứ thế này, có lẽ qua hai năm nữa cha sẽ khỏi bệnh thôi. Cha vẫn là lão Vương anh tuấn tiêu sái, con sẽ giúp cha tìm bạn già~"

"Nha đầu này, nói nhăng nói cuội gì đó..."

Hai cha con trò chuyện rất lâu trong đêm mát mẻ, thỉnh thoảng hai người lại cười nói vui vẻ, không biết sẽ còn bao nhiêu thời gian hạnh phúc nữa đây. Mỗi phút giây đều rất quý giá, một khi đã qua đi thì không thể quay lại được nữa.

_______________

Hoa Hoa có lời muốn nói: sao chương này nó so deep quá dị :V

Cơ mà chắc có vài bạn cũng đã nhận ra, tới thời điểm hiện tại Mạn Đình cũng không có bất kì tình cảm gì với Diệp Nhiễm, bằng chứng là cả một chương suy tư nhắc đi nhắc lại về chuyện tìm kiếm bạn đời mà Mạn Đình vẫn không hề nhớ đến Diệp Nhiễm.

Thực tế lên nào mọi người ơi, Mạn Đình đã sang tuổi 30 rồi. Với những người ở độ tuổi này, họ cần một người trưởng thành có thể đi cùng nhau đến cuối đời, chứ không phải một người vẫn còn tính bồng bột như Diệp Nhiễm đâu.