Chương 1: Ngủ đi, sáng mai lại nói

Cảnh Hòa năm thứ 2, tháng tư đầu mùa hạ.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài cửa sổ đã tạo lên một bức tranh sương mù mênh mông huyền ảo, một cơn gió nhẹ thổi qua mành cửa làm cho những hạt mưa bụi theo đó mà bay vào trong phòng, rồi rơi xuống trên mặt.

Ân Huệ cảm thấy mình chính là cái mành cửa này, nhìn thì thấy nàng sống rất tốt, nhưng chỉ có nàng mới biết là mình sắp không thể nào chịu đựng thêm được nữa.

Ân Huệ là con gái của một thương gia giàu nhất nước Yến, họ Ân. Từ khi sinh ra nàng đã có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, được sống trong nhung lụa. Ai gặp nàng cũng khen ngợi nàng không ngớt. Lớn lên chắc chắn sẽ gả vào một gia đình giàu có, an hưởng vinh hoa phú quý.

Ân Huệ quả thực được vô số nữ tử ở nước Yến ghen tị bởi nàng sẽ gả cho con trai thứ ba của Yến vương, Ngụy Yến.

Đáng tiếc, sau khi gả cho Ngụy Yến không lâu, Ân Huệ liền cảm thấy buồn bực trong lòng.

Từ miệng các nha hoàn trong vương phủ, nàng mới biết được Ngụy Yến đã từng có thanh mai trúc mã là biểu muội. Biểu muội kia của hắn lớn lên rất xinh đẹp.

Nếu như không phải Yến vương cần ngân lượng để chi trả cho quân nhu, nên mới chọn nàng, con gái của vị thương gia giàu giàu nhất nước Yến làm con dâu thì có lẽ thê tử của Ngụy Yến phải là vị kia biểu muội kia mới đúng. Tiểu nha hoàn còn nói, Ngụy Yến đối với biểu muội của mình rất si tình.

Lúc nghe được tin đồn này, Ân Huệ cảm thấy rất khó chịu nhưng rất nhanh sau đó nàng đã phủ nhận lời đồn ấy.

Bởi vì theo quan sát của nàng, mặc dù Ngụy Yến luôn làm một bộ mặt lạnh lùng ở trước mặt mọi người, như thể mọi người đều thiếu hắn mấy vạn lượng bạc, Ngụy Yến cũng chưa từng nói những lời ngọt ngào với nàng, nhưng ban đêm vẫn cùng nàng thân cận. Hơn nữa, Ngụy Yến cũng chưa bao giờ yêu cầu chuyện phòng the quá nhiều, cho dù nàng có chủ động lấy lòng hắn, Ngụy Yến cũng không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Nàng rất muốn cùng hắn thân mật nhiều hơn, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử không thể ngày nào cũng lấy lòng hắn, đành để những ham muốn của mình kéo dài đến mười năm.

Ân Huệ đem hết thảy những suy nghĩ ấy cho thấy Ngụy Yến cũng có tình cảm với nàng. Hắn trời sinh đã có khuôn mặt lạnh lùng. Trên đời này cũng có người thích cười, cũng có người kiệm lời ít nói, không có gì là hiếm lạ.

Sau khi phủ nhận địa vị của vị kia biểu muội kia trong lòng Ngụy Yến. Cuộc sống sau khi thành thân của Ân Huệ cũng coi như là tốt đẹp, nhất là sau khi cha chồng đăng cơ, Ngụy Yến được phong làm Thục vương, nàng cũng trở thành Thục vương phi. Nàng sống trong Thục vương phủ rộng rãi và khí phái, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng cũng không có tiểu thϊếp làm phiền, càng không có chị em dâu tranh giành. Hầu như mọi việc nội bộ trong vương phủ đều do Ân Huệ định đoạt, điều đó khiến cho mấy vị Vương phi khác đều phải ghen tị với nàng.

Ngày hôm nay, Ngụy Yến ra ngoài vẫn chưa trở về, nhưng hắn lại sai thị vệ hộ tống một vị tiểu thư xinh đẹp hồi phủ.

Nữ nhân xinh đẹp này tên là Ôn Như Nguyệt. Nàng ta thành thân nhiều năm thì phu quân qua đời. Và đó cũng chính là thanh mai trúc mã (biểu muội) của Ngụy Yến.

Ân Huệ nhìn người đang quỳ trong sảnh đường, từ đối trong miệng đối phương mới biết được thân phận của nàng ấy.

Ôn Như Nguyệt mặc một bộ váy màu trắng, quỳ trên mặt đất, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói cũng yếu ớt đáng thương: "Vương phi, xin người đừng trách biểu ca. Ta thật sự đã rơi vào bước đường cùng, ngoài việc tìm biểu ca nương nhờ thì ta cũng không còn nơi nào để đi, cầu xin Vương phi hãy cho ta ở lại. Ta cam đoan sẽ an phận làm di nương, tuyệt đối không cùng Vương phi tranh giành tình cảm."