Chương 2: Ngủ đi, sáng mai lại nói

Lúc này, l*иg ngực Ân Huệ chợt cảm thấy nghẹn cứng, không tài nào thở nổi.

Di nương, thành thân mười năm Ngụy Yến cũng không chịu nạp thϊếp, càng không cùng nàng thương lượng, giờ lại trực tiếp đồng ý muốn lấy vị biểu muội này làm di nương?

Ân Huệ cố giữ vững bình tĩnh, phân phó cho nha hoàn trước mang Ôn Như Nguyệt đi khách phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Ôn Như Nguyệt rời đi, Ân Huệ ngồi trong phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có những hạt mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng cảm thấy ngột ngạt.

Trước kia nàng chưa từng gặp qua Ôn Như Nguyệt, người khác đều nói Ngụy Yến vẫn luôn đem Ôn Như Nguyệt để ở trong lòng, Ân Huệ cũng chưa từng tin vào điều đó. Nếu Ngụy Yến luôn thương nhớ biểu muội của mình, liệu hắn có tàn nhẫn với nàng như vậy khi họ ở cạnh nhau không?

Cho đến ngày hôm nay nàng mới tận mắt nhìn thấy Ôn Như Nguyệt...

Ân Huệ đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn mình trong gương. Nàng xuất giá năm mười lăm tuổi, đến nay cũng đã được 25 tuổi rồi. Nữ nhân trong gương có đôi lông mày xinh đẹp, cặp mắt đào hoa trong trẻo đen nháy, khuôn mặt trắng nõn không mảy may lưu lại bất kỳ dấu vết nào của năm tháng.

Luận về mỹ mạo, Ân Huệ không thua kém bất cứ ai, kể cả Ôn Như Nguyệt. Nhưng Ôn Như Nguyệt mong manh yếu đuối động lòng người, có lẽ so với nàng càng được nam nhân yêu thích hơn?

Ngụy Yến sẽ thích mỹ nhân như vậy sao?

Ân Huệ nhất thời không tin những suy nghĩ đó, rơi một hồi lại tin, Ngụy Yến đồng ý để Ôn Như Nguyệt làm di nương, thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên, còn có thể giả vờ được sao?

Càng nghĩ càng giận, khi Ngụy Yến hồi phủ là vào buổi tối, Ân Huệ cũng không còn cách nào duy trì thái độ đoan trang hiền lành thường ngày, cũng không còn cách nào mỉm cười đối với hắn.

"Vương phi, ngài thật sự không đi nghênh đón Vương gia sao? Từ hôm qua Ôn cô nương đã đến đợi ở bên ngoài để chờ bái kiến người, đến trưa hôm nay người cũng không muốn tiếp đãi nàng, liệu nàng có đi cáo trạng với vương gia trước hay không?"

Nha hoàn Kim Trản lo lắng hỏi.

Ân Huệ căn bản không muốn nghe ba chữ Ôn cô nương này, nhưng khi nàng vừa nghe thấy, nàng như thể trông thấy hình ảnh Ngụy Yến cùng Ôn Như Nguyệt đứng dưới ánh trăng.

"Thế tử còn chưa có trở về sao?"

Hoàng đế cha chồng của nàng yêu cầu tất cả các Hoàng tôn đến tuổi đều phải vào trong cung đọc sách, bởi vậy con trai Ngụy Hành mỗi ngày cũng cùng phụ thân đi sớm về trễ.

Kim Trản hơi kinh ngạc nhìn về phía chủ tử, nhắc nhở: "Hôm nay là sinh thần của thế tử ở Sở vương phủ, sớm đã hẹn thế tử nhà ta đêm nay qua ăn tiệc, Vương phi người đã quên rồi sao?"

Ân Huệ mím môi.

Nàng quả thật đã quên, thật sự đã quên.

"Vương phi, người nên qua chỗ vương gia xem một chút đi, có thể vương gia căn bản không có ý định nạp thϊếp, chẳng qua là Ôn cô nương có chút hiểu nhầm?"

Có lẽ loại suy đoán này càng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn, Ân Huệ bắt đầu dao động, nàng thay đổi món trang sức trên người thành sợi dây chuyền ngọc màu đỏ, càng làm nổi bật cho sự xinh đẹp của nàng, Ân Huệ hơi nhích khóe miệng, lộ ra một nụ cười đoan trang xinh đẹp, sau đó mới đứng dậy bước về phía trước.

Đi dọc theo hành lang về phía chính điện, nàng nhìn thấy thái giám thân cận bên cạnh Ngụy Yến hơi khom lưng ở phía bên ngoài chính điện. Nhìn thấy nàng, hắn gật đầu, lập tức đối với người bên trong nói: "Bẩm Vương gia, Vương phi tới."