Chương 3: Ngủ đi, sáng mai lại nói 3

Ân Huệ không vui khi thấy thái giám bẩm báo với người bên trong là nàng tới, nếu như hắn cứ như vậy mà yên nặng lui ra, thì có lẽ nàng đã có thể nghe thấy được hai huynh muội bọn họ đang nói gì rồi.

Bây giờ đã không nghe thấy được, Ân Huệ không chút do dự mà đi vào chính điện, vừa bước vào nàng liền nhìn thấy Ngụy Yến ngồi ở bên trái chủ vị, còn Ôn Như Nguyệt vẫn mặc một thân váy trắng, duyên dáng đứng bên cạnh hắn.

"Dân nữ bái kiến Vương phi."

Trong lúc Ân Huệ vẫn còn đang quan sát vẻ mặt của Ngụy Yến, Ôn Như Nguyệt đã đi tới trước mặt nàng, sợ hãi cúi đầu hành lễ nói.

"Biểu muội không cần đa lễ như vậy." Ân Huệ bình tĩnh nói.

Nói xong nàng đi thẳng tới vị trí còn trống bên cạnh Ngụy Yến. Sau khi ngồi xuống, nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Yến.

Ngụy Yến mặc một thân y phục màu đen, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi. Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn Ôn Như Nguyệt, mở miệng nói: "Biểu muội đi đường xa đến, Vương phi hãy sai nha hoàn quét dọn một tiểu viện cho muội ấy ở đi, với lại chọn cho muội ấy thêm mấy nha hoàn để hầu hạ."

Ân Huệ miễn cưỡng mỉm cười: "Vương gia cảm thấy cái viện nào là thích hợp với biểu muội?"

Ngụy Yến trầm mặc một lát, rồi nói: "Trúc Phong đường đi."

Ân Huệ cuối cùng cũng không thể cười nổi nữa.

Thục vương phủ có trên trăm gian viện lớn nhỏ. Nếu như Ngụy Yến chỉ coi Ôn Như Nguyệt là biểu muội, thì sẽ sắp xếp cho nàng ta một viện cách xa nhà chính một chút thì có lẽ sẽ thích hợp hơn. Nhưng Trúc Phong đường lại nằm ngay ở phía Tây nhà chính, đi mất có một chén trà là đến, Ngụy Yến làm vậy là có ý gì?

"Ta còn có việc phải làm, hai người cứ ăn cơm tối trước đi, không cần phải chờ ta."

Không đợi Ân Huệ cùng Ôn Như Nguyệt trả lời, Ngụy Yến đã bỏ đi trước.

Ôn Như Nguyệt đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, quay lại nhìn Ân Huệ dịu dàng cười một tiếng: "Làm phiền vương phi giúp đỡ rồi."

Bây giờ trong lòng Ân Huệ đang rất loạn nên đặc biệt không muốn nhìn thấy nàng ta đàng bảo nàng ta về phòng khách nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ cho người đến giúp nàng ta thu dọn đồ đạc đến Trúc Phong đường.

Đến tối, Ân Huệ không thể ăn được một miếng cơm nào.

Nàng sớm đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Ân Huệ không tài nào ngủ được, nàng nằm trên giường chờ Ngụy Yến trở về, ánh nến trong phòng chưa tắt, nàng không tin hắn thật sự muốn nạp nữ nhân kia làm thiệp.

Trong lúc chờ Ngụy Yến, Ân Huệ đột nhiên nghĩ đến mười năm sống chung với hắn, ngoại trừ ban đêm hai người cùng nhau thân mật, thì ban ngày cả hai người đều rất ít khi cùng đối phương trò chuyện huống chi là gặp mặt, tựa như mặt hồ phẳng nặng, không một chút gợn sóng.

Ngụy Yến kiệm lời ít nói, khi nàng có việc cùng hắn thương lượng, hắn đồng ý liền gật gật đầu, hoặc là "có" một tiếng còn nếu không đồng ý liền nói thẳng ra là hắn không đồng ý.

Thời gian trước, mấy vị vương phi khác có hỏi nàng và Ngụy Yến sống với nhau như thế nào, Ân Huệ đương nhiên sẽ không nói sự thật cho họ biết. Dù sao Ngụy Yến cũng không có ý định nạp thϊếp nên nàng cố tình khiến cho bọn họ nghĩ rằng nàng và hắn tình chàng ý thϊếp, làm cho bọn họ không thể nói thêm câu gì mà chỉ biết ngưỡng mộ nàng.

Trong năm vị hoàng tử thì có bốn người là nào thêm thϊếp thất vào phủ, chỉ có Ngụy Yến là đến bây giờ vẫn không nạp thϊếp.

Ân Huệ luôn vì điều này mà vui mừng nhưng nàng không nghĩ tới, Ngụy Yến lại mang một nữ nhân về nhà và còn muốn nạp nàng ta vào vương phủ, Ân Huệ có thể tưởng tượng được sự vui mừng của mấy vị vương phi khác khi thấy Ngụy Yến muốn nạp thϊếp, đến lúc đó họ sẽ cười nhạo sau lưng nàng.

Ân Huệ lại xoay người.

Bên ngoài có động tĩnh.

Tim Ân Huệ đột nhiên đập nhanh hơn, giống như đêm tân hôn năm ấy, chỉ có điều lần này điều cô lo lắng không còn giống với đem tân hôn đó mà là câu trả lời của hắn.

Ngụy Yến bước vào trong phòng, Ân Huệ nằm quay lưng về phía hắn.

Cho đến khi Ngụy Yến đi vòng qua tấm bình phong, như thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, hoặc có lẽ là theo thói quen, Ân Huệ cuối cùng vẫn là ngồi dậy, bước xuống giường giống như mọi khi cởϊ áσ và thắt lưng cho hắn.

Trước khi thành thân, tổ phụ đã nói nàng là con gái của một thương gia địa vị không bằng những vị vương phi khác nên phải biết cư sử đúng mực, không được mắc sai lầm.

Những năm qua, cô thể nàng không có tình cảm tốt với mấy vương phi khác, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều không khiến họ mất mặt.

Kim Trản bưng một chậu nước tới.

Ân Huệ đứng ở một bên, nhìn Kim Trản ngồi xổm xuống rửa chân cho Ngụy Yến.

Mặt nước đung đưa ánh đèn, Ngụy Yến nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kim Trản bưng chậu nước lui ra.

Trên giường bày hai chăn mền, hai phu thê họ mỗi người một cái. Đây là điều Ngụy Yến đã yêu cầu vào đêm tân hôn, hắn không nói vì cái gì, bất quá Ân Huệ cũng thích như vậy, mỗi người một cái chăn ngủ sẽ thoải mái hơn.

Khi nào mà hắn muốn cùng nàng thân mật thì hắn sẽ chui vào nàng bên cạnh nàng, xong việc lại trở về chăn của mình.

Khi tiếng bước chân của nha hoàn biến mất, Ngụy Yến đột nhiên nói: "Chờ biểu muội thu xếp ổn thỏa, qua một thời gian nữa ta sẽ nạp muội ấy làm thϊếp, chuyện này không cần phải làm lớn, chỉ cần tổ chức một bữa tiệc nhỏ là được."

L*иg ngực Ân Huệ nghẹn lại như thể có thứ gì bị mắc kẹt bên trong không tài nào mà đẩy ra được.

Hắn không biết hiện giờ nàng rất khó chịu mà còn lạnh lùng ra lệnh cho nàng phải làm một bữa tiệc chúc mừng hắn đã đưa được nữ nhân mình yêu vào vương phủ.

"Ta không đồng ý." Ân Huệ nghẹn ngào nói.

Sau nhiều năm chung sống đây là lần đầu tiên nàng phản đối quyết định của hắn.

"Vì sao?" Ngụy Yến hỏi, "Từ khi ngươi gả cho ta, ngươi luôn khuyên ta nạp thϊếp, vì sao bây giờ lại không thể?"

Ân Huệ cắn chặt môi.

Nàng đã dùng tất cả sự dịu dàng của mình mà sưởi ấm trái tim hắn. Chỉ vì muốn hắn yêu nàng dù chỉ một chút.

Nhưng tính cách của nàng lại không như vậy, nàng thích đi dạo phố, thích làm gì thì làm không ai có thể ngăn cấm nàng. Ân Huệ ghét nhất là những quy củ trong gia đình nhưng vì hắn nàng không ngại từ bỏ những điều nàng thích mà ngoan ngoãn ở trong vương phủ làm một người vợ dịu dàng, chăm lo cho gia đình.

Lần cuối cùng nàng khuyên hắn nạp thϊếp là vào mười năm trước, lúc đó nàng vừa mới mang thai. Khi đó tình cảm của nàng dành cho hắn còn chưa sâu đậm như bây giờ. Nếu lúc đó Ngụy Yến thật sự nạp thϊếp, nàng sẽ dễ dàng chấp nhận. Đổi lại là bây giờ, nàng sẽ không chấp nhận dễ dàng như vậy. Khi nàng nghĩ giữa phu thê hai người sẽ không có người thứ ba xen vào thì hắn bất ngờ tim đâm một nhát vào tim nàng. Làm sao nàng có thể không đau cơ chứ?

"Tóm.. lại.. là.. ta.. không.. đồng.. ý." Nàng nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.

Im nặng một hồi, Ngụy Yến nên tiếng: "Ngủ đi, sáng mai chúng ta lại nói chuyện."