Chương 17: Cho ta một lời hứa hẹn

“Đại Hùng!” Thước Trùng tỉnh lại liền nhìn thấy Đại Hùng ngồi cạnh bên mình, cậu hô lên một tiếng khàn khàn.

Đại Hùng đưa chút nước cho cậu uống, hắn thấy Tiểu Trùng co thành một viên nho nhỏ còn đang phát run. Hắn nằm xuống, đem người ôm vào ngực.

“Mấy nữ nhân kia đâu?” Lúc nãy còn say rượu, ý nghĩ mơ hồ. Bây giờ nghĩ đến, hình ảnh đó thật đúng là làm cho tâm can cậu run sợ tới giờ.

“Ta đuổi các nàng ra ngoài rồi.” Đại Hùng vỗ vỗ lưng cậu.

“Các nàng muốn cưỡng……” Thật sự không thể nói ra cái từ kia nổi. Cậu, một đại nam nhân bị một đám phụ nữ vây bắt.

Thước Trùng cảm thấy người mà mình đang dựa vào đang run lên. Đại Hùng cười nói.

“Không có chuyện gì rồi. Có thể các nàng cũng bị hù dọa rồi.”

“Người bị hù dọa là ta có được hay không đây? Tại sao các nàng lại muốn làm vậy? Tại sao hỏi cũng khôg thèm hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ?” Thước Trùng càng ngẫm càng tức giận.

“Đừng nóng giận, ta nghĩ các nàng cũng thật không ngờ tới là ngươi lại không muốn. Loại tình huống này các nàng cũng chưa bao giờ gặp phải.”

“Tại sao?”

“Có lẽ các nàng thật không ngờ một nam tử lại cự tuyệt sự ôm ấp yêu thương đó, chỉ nghĩ ngươi uống rượu say rồi nên đối với sự phục vụ của các nàng không hài lòng.”

“Là nam nhân thì nhất định phải tiếp nhận à?” Cái đạo lý gì đây? Thước Trùng bĩu môi, cố gắng chui chui vào trong lòng Đại Hùng.

“Đúng vậy mà. Ngươi là nam nhân đầu tiên không thích phụ nữ đó.” Đại Hùng nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu rồi khuyên

“Cái này xem như là tập tục của các nàng. Nếu như trong bộ lạc có thanh niên nam tử từ nơi khác đến các nàng đều sẽ làm như vậy.”

“Bởi vì các nàng muốn?” Trong cái bộ lạc này toàn là phụ nữ, có như cầu ở mặt này cũng là chuyện bình thường.

“Có thể coi là vậy đi. Nhưng đồng thời đây cũng là các nàng hy vọng có thể khiến có nam nhân này ở lại hoặc để có thể sinh hạ hài tử.

“Nhưng mà cái bộ lạc này vẫn không có nam tử như cũ mà.” Thước Trùng có chút không rõ rồi.

“Đó là bởi vì không có nam tử nào muốn ở lại.”

“Tại sao? Có nhiều nữ tử như vậy làm bạn không tốt sao?” Được làm quốc vương của nữ nhi quốc này là giấc mộng của rất nhiều nam nhân.

“Địa thế của bộ lạc này rất bí mật, lại có một phiến rừng rậm rộng lớn ở phía sau. Nam tử trung niên có thể đi tới đây có lẽ vài chục năm mới có một người. Hơn nữa những người này gần như đều có sở thích giống ta, thích đi ngao du đó đây. Chắc chắn là sẽ không cam tâm cứ vậy mà ở lại chỗ này. Cho dù có gặp cô nương mình thích thì cũng sẽ mang theo nàng cùng đi.” Đại Hùng giải thích rõ từng chi tiết.

“Vậy ngươi cũng từng tiếp nhận qua loại chiêu đãi này sao?” Thước Trùng đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

“Ừ.”

“Cảm giác nhất định là tốt lắm.” Được hưởng tề nhân chi phúc1 ó, Thước Trùng có chút ê ẩm nói.

“Ta cự tuyệt rồi.”

“Hả.” Thước Trùng mở rộng miệng, ngẩng đầu nhìn Đại Hùng.

“Tai sao ngươi lại cự tuyệt? Không phải là ngươi thích phụ nữ sao? Là bởi vì Hoa Ngọc sao?” Ngẫm lại cũng đúng, dù sao hắn cũng đã thân mật với nữ tử có nhan sắc và địa vị đứng nhất bộ tộc này rồi, những nữ tử khác làm sao có thể lọt vào mắt hắn.

Thước Trùng lại đem đầu vùi vào chăn một lần nữa, có chút bực bội.

Đại Hùng suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Đây là một trong các nguyên nhân. Ngay lúc ta mở miệng cự tuyệt thì Hoa Ngọc cũng liền cắt ngang.” Buổi tối hôm đó Hoa Ngọc đưa ra đề nghị để chính tộc trưởng nàng tự mình đến ‘chiêu đãi’ hắn. Đại Hùng tuổi trẻ khỏe manh, thể lực dư thừa, tất nhiên là không có lý do gì để cự tuyệt.

“Bất quá còn có một nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân gì?”

“Ta không thích làm với nhiều phụ nữ cùng một lúc. ”

“Hả? Ò….. Ha ha ha. Là như vậy à.” Thước Trùng thầm ca tụng hắng trong lòng. Đại Hùng ngươi thiệt đúng là một thanh niên có đạo đức có phẩm hành lại còn có tư tưởng tiến bộ trong xã hội nguyên thủy nha!

Nằm một hồi, Thước Trùng ngồi thẳng dậy, nhìn Đại Hùng đang nằm kế bên.

“Đại Hùng, ta muốn ngươi nghiêm túc trả lời ta một vấn đề.”

“Chuyện gì?” Đai Hùng lần đầu tiên mới thấy vẻ mặt nghiêm túc tới vậy của cậu nên cũng ngồi thẳng dậy.

“Ngươi buổi tối hôm đó, có phải ngươi….. Có phải ngươi ngủ cùng một chỗ với Hoa Ngọc không?” Cậu đỏ mặt, cuối cùng vẫn đem câu này hỏi ra.

“Ta với Hoa Ngọc?” Đại Hùng ngạc nhiên nhìn cậu sau đó mới nghiêm túc trả lời.

“Không.”

“Hả? Không phải ngày đó ngươi rời đi cùng nàng để đến căn lều kế bên sao? Hơn nữa, nàng đã đưa ra yêu cầu với ngươi rồi mà?”

“Nàng đúng là có mời ta, bất quá chỉ là mời ta đi nghỉ ngơi ở trong lều mà nàng đã chuẩn bị trước, không phải là muốn ngủ cùng với ta.” Đại Hùng đáp lại, xem lại lời Hoa Ngọc nói với hắn hôm nay có lẽ đêm kia thật ra nàng cũng có ý định đó chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi.

“Vậy tại sao ngươi lại không chịu ngủ chung phòng với ta?”

“Ngươi đuổi ta ra ngoài mà. Ta thấy ngươi tâm tình không tốt lại còn đang không thoải mái. Ta nghĩ để ngươi yên tĩnh nghỉ ngơi cho tốt cho nên mới để ngươi ngủ một mình.” Đại Hùng nói.

“Ò. Thì ra là vậy.” Trong nháy mắt, thân thể Thước Trùng buông lỏng, cảm giác như bỏ xuống được một gánh nặng.

Đại Hùng cẩn thận quan sát Thước Trùng trong chốc lát, đột nhiên cười.

“Ngươi cười cái gì?” Thước Trùng bị hắn cười nhạo thì trở nên không được tự nhiên.

“Mấy ngày nay ngươi tức giận là vì cái này? Ngươi nghĩ ta và Hoa Ngọc ngủ với nhau nên mới mất hứng?”

“Không phải mà!!!” Thước Trùng phủ nhận, cậu cúi đầu thấp xuống rồi đột nhiên lại nâng lên. Cố gom hết dũng khí, thừa nhận.

“Ta mất hứng đó! Ta không thích ngươi ngủ với nàng!” Thước Trùng nói xong liền nhắm chặt hai mắt sợ Đại Hùng sẽ cười cợt hoặc chế nhạo cậu.

Đơi hồi lâu cũng nghe thấy gì, Thước Trùng len lén mở một con mắt, không nghĩ tới vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt mang đầy ý cười của Đại Hùng.

Thước Trùng tròn mắt nhìn hắn. Cái người nguyên thủy dã man này không vì lời nói của cậu mà cảm thấy phiền chán sao?

Đại Hùng nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Thước Trùng, vươn tay sờ sờ đầu cậu, hơi dùng lực nên làm đầu cậu bị đè thấp xuống, cơ hồ sắp đυ.ng đến đùi luôn rồi. Sau đó mới đem người này kéo tới trước mặt mình, nhìn khuôn mặt đang ngây ra của Thước Trùng nói.

“Tiểu Trùng à, ta thật cao hứng đó!”

“Hả? Vì sao?”

“Bởi vì ngươi không muốn ta làm chuyện thân mật với người khác. Ha ha ha, Tiểu Trùng, ngươi có du͙© vọиɠ chiếm ta làm của riêng, hơn nữa lại còn dũng cảm nói ra. Ngươi làm cho ta thấy rất vui vẻ!”

“Ngươi vui sao?” Thước Trùng cảm thấy trái tim mình như muốn nhũn ra. Hắn không những không cảm thấy tính tình của mình rất ngang ngạnh, tùy hứng ngược lại còn cảm thấy cao hứng sao?

Cậu đã cảm thấy rất lo lắng. Vì hai người bọn họ không phải người yêu cũng chẳng phải vợ chồng, không có hứa hẹn yêu đương cũng không có sự ăn ý khi sống với nhau nhiều năm. Giữa bọn họ chỉ là giao dịch theo nhu cầu thôi. Như vậy cậu đâu có tư cách gì để tức giận về vấn đề Đại Hùng có ngủ với người khác hay không nhưng cậu vẫn thẳng thắn biểu đạt sự khó chịu của mình mà bây giờ Đại Hùng lại còn nói là hắn thấy rất vui vẻ.

“Tại sao ngươi lại không ngủ với Hoa Ngọc? Không phải các ngươi trước đây đã…..” Thước Trùng cảm thấy khó hiểu.

“Ta với Hoa Ngọc chỉ là bằng hữu.” Nghĩ đến dáng điệu bi thương của Hoa Ngọc, Đại Hùng cảm thấy có chút áy náy nhưng vẫn nói ra sự thật, trực giác cho hắn biết mình phải làm như vậy. Hắn không muốn con Tiểu Trùng này tiếp tục hiểu lầm nên cảm xúc áy náy đó cũng biến mất.

“Cứ bỏ qua chuyện đã từng làm mà làm bằng hữu?” Quan hệ bằng hữu của người nguyên thủy cũng có rộng rãi, thoải mái quá rồi đó.

“Ngay từ lúc ban đầu, ta với Hoa Ngọc chỉ làm với nhau chứ không có quan hệ gì khác. Hơn nữa ta đã cự tuyệt đề nghị của nàng.”

“Đề nghị gì?”

“Nàng hi vọng ta sẽ ở lại đây làm tộc trưởng.”

“Thì ra là vậy. Nhưng ngươi không muốn ở lại đây đúng không?”

“Đúng vậy.” Đại Hùng tặng Thước Trùng ánh mắt tán thưởng. Hắn thật cao hứng vì cậu có thể hiểu rõ mình như vậy.

“Bất quá sau đó nàng lại muốn sinh hài tử cùng với ta.”

“Ngươi cự tuyệt rồi?”

“Ừ. Nếu như ta có hài tử, ta sẽ mang nó theo, tự ta sẽ nuôi dạy nó. Chắc chắn ta sẽ không để nó lại đây một mình rồi rời đi. Vì đã từ chối cả hai đề nghị của nàng rồi nên ta quyết định làm bằng hữu với Hoa Ngọc.”

Thì ra là như vậy. Xem ra dù cho ở thời đại nào, cha mẹ yêu con cũng đã trở thành thiên tính. Đại Hùng như vậy làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp.

“Cho nên ngươi mới đi cái rừng rậm kia để lấy thứ quả đỏ kì lạ kia, là để đưa cho Hoa Ngọc?” Giờ Thước Trùng mới hiểu nguyên nhân Đại Hùng đi hái thứ quả có thể làm nữ tử có thai trong truyền thuyết kia.

“Ừ. Sau khi cự tuyệt nàng như vậy rồi thì thấy nàng rất buồn, cho nên ta đáp ứng nàng công dụng của thứ quả đó dù là tin đồn hay là sự thật thì lần tiếp theo ta đi ngang qua đó vẫn sẽ lấy về cho nàng.”

Đại Hùng nhìn thấy Tiểu Thước Trùng đang chăm chú lắng tai nghe thì nâng cằm cậu lên.

“Hết tức rồi sao?”

Giọng điệu này của hắn làm Thước Trùng có một loại lỗi giác như đang được tình nhân dỗ dành, cậu cố lấy dũng khí.

“Đại Hùng, ta có thể thêm một điều trong số các điều kiện trao đổi của chúng ta được không?”

“Nói đi.”

“Chính là trong lúc chúng ta vẫn còn đang giao dịch, ngươi có thể đừng làm với người khác được không?” Thước Trùng nói ra thật nhanh rồi khẩn trương nhìn Đại Hùng.

“Có thể.”

Dứt khoát như vậy? Không nghi rằng Đại Hùng sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy làm cho Thước Trùng rất ngạc nhiên. Dù sao yêu cầu chuyện trung trinh với người nguyên thủy cũng không chắc là hắn sẽ hiểu thông. Hơn nữa ở những bộ lạc khác nhau lại có truyền thống khác nhau, nhưng tại sao Đại Hùng lại có thể thản nhiên trả lời như vậy?

“Dù sao thì sau khi làm ngươi, ta cũng không có hứng thú gì với người khác mà.”

“Hả? Ta hấp dẫn vậy sao?” Thước Trùng lâng lâng hỏi.

“Bởi vì các nữ nhân kia dáng dấp không xinh đẹp bằng ngươi, da tay cũng không có vừa trắng vừa mềm giống như ngươi, thân thể cũng không có tinh xảo, nhỏ nhắn như ngươi.”

“Không cho ngươi nói ta xinh đẹp!” Thước Trùng xấu hổ, tức giận cắt ngang lời Đại Hùng. Có nam nhâ nào lại thích bị ngươi khác nói mình so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn hay không hả? Hơn nữa mấu chốt vấn đề là cậu cũng không được tính là xinh đẹp, nhiều lắm là thanh tú mà thôi, điểm này ngay từ nhỏ cậu đã hiểu rõ. Chỉ là cậu đã tớ xã hội nguyên thủy nên thân thể và tướng mạo mới có vẻ tinh xảo thôi.

“Như vây ngươi sẽ ngủ với những người khác sao?” Đại Hùng nhìn cậu hỏi.

“Ta? Đương nhiên là sẽ không!” Không nghĩ tới Đại Hùng lại có thể nói như vậy, Thước Trùng vội vã phủ nhận. Cậu không thể là ngươi không có đạo đức như vậy đâu! Giao dịch công bằng mà!

“Tốt lắm!” Hình như Đại Hùng cũng rất cao hứng, thưởng cho Tiểu Trùng một nụ hôn ở môi.

Thước Trùng cảm thấy có gì đó trong lòng đang bay a bay lên, tạo thành thật nhiều bong bóng sặc sỡ.

“Tiểu Trùng, ngươi đang tính bay đi đâu?” Đại Hùng nhìn con Tiểu Trùng phảng phất như đang đắc ý đến muốn tung bay kia, bắt lại tiểu trảo của cậu, khẩn trương hỏi.

“Ha ha ha! Không có gì đâu!”