Chương 32: Hạ Linh nghi ngờ

Bận bận rộn rộn cũng xong một ngày công tác, đến giờ tan tầm, nhân viên trong công ty lục tục ly khai. Hạ Trĩ còn cau mày xem văn kiện của Hạ Linh, yên lặng thu thập xong văn kiện trên bàn, dự định vì Hạ Linh pha một ly cà phê.

“Đợi ta một lát, xem xong văn kiện này chúng ta cùng về nhà ăn cơm.” Hạ Linh một bên nhìn văn kiện, một bên cũng nhìn chăm chú vào Hạ Trĩ, nghe được thanh âm tiểu Trĩ mở cửa, còn tưởng rằng hắn đói chờ không kịp.

“Ân, không vội, ngươi chậm rãi xử lý, ta đi pha cho ngươi một ly cà phê.” Hạ Linh mỗi ngày đều có công việc xử lí không xong, hắn làm đệ đệ cũng giúp không được cái gì.

“Không cần, được rồi.” Hạ Linh hạ vài nét bút kí tên cùng viết tên mình lên văn kiện, sau đó khép lại văn kiện, “Được rồi, đi thôi, về nhà ăn cơm.”

——————————————————————————————————————————————

Hạ Linh trước đến nay luôn có tác phong hành động, vì thế cơm chiều qua đi, tư liệu có liên quan đến Phương Hiểu Duy liền có trong hộp thư của Hạ Linh. Hạ Linh nhìn bưu kiện trên máy tính, nhất thời lại có chút do dự. Con chuột dừng ở file văn kiện, Hạ Linh một tay vuốt cằm, có chút đăm chiêu. Hắn có một loại cảm giác, Phương Hiểu Duy này sẽ trở thành một mấu chốt, có lẽ có thể giải thích nguyên nhân đệ đệ đột nhiên thay đổi. Nhưng là, hắn lại sợ bên trong cất giấu bí mật kinh người gì, bên trong có thể hay không sẽ nhìn thấy một Hạ Trĩ khác……

Mở

văn kiện, đập vào mắt chính là một tấm ảnh chụp truyền thống, ảnh chụp nam sinh làn da ngăm đen, thân thể không tính là cường tráng. Hé ra khuôn mặt không có gì đặc sắc, lại nhìn ra dấu vết cuộc sống gian nan lưu lại. Phương Hiểu Duy? Hạ Linh nhìn đến ảnh chụp khác liền sửng sốt một chút, Phương Hiểu Duy này xem như là người trẻ tuổi vì cuộc sống mà dốc sức làm, như thế nào cũng nghĩ không ra hắn sẽ cùng đệ đệ không ra khỏi cửa có liên hệ. Thám tử đã làm hết phận sự, từ khi Phương Hiểu Duy sinh ra, cuộc sống ở cô nhi viện đến khi lớn lên làm việc, điều tra nhất thanh nhị sở, ngay cả cha mẹ Phương Hiểu Duy cũng có một ít tư liệu, phỏng chừng đối Phương Hiểu Duy đều biết rõ ràng. Việc Phương Hiểu Duy trải qua tương đối rõ ràng, tư liệu thật dài ghi lại việc hắn vì cuộc sống dốc sức làm việc. Hạ Linh đối chuyện xưa không phải thực để ý, dù sao hắn cũng là người trên thương trường, người như vậy hắn đều đã muốn quá quen thuộc. Hắn chính là muốn từ giữa những hàng chữ tìm ra một chút gì đó có liên quan đến Hạ Trĩ. Nhưng điều thất vọng là, thẳng đến khi Phương Hiểu Duy bởi vì tai nạn xe cộ mà mất đi, cũng không có tin tức gì là cùng Hạ Trĩ có liên quan.

“Ai.” Tiếng thở dài từ thư phòng truyền ra, làm cho Hạ Trĩ vừa định gõ cửa cứng đờ, tay ở giữa không trung dừng một chút, mắt nhìn ly cà phê trong tay, do dự một chút mới gõ gõ cửa.

“Tiến vào.” Nhìn Hạ Trĩ tiến vào, Hạ Linh nhanh chóng đóng máy tính, hướng về phía Hạ Trĩ sáng lạn cười:“Tiểu Trĩ, có chuyện gì sao?”

“Đào thúc pha cà phê, ta nhân tiện mang cho ngươi.” Cầm cà phê trong tay đặt lên bàn, Hạ Trĩ tựa vào trên bàn, làm bộ như lơ đãng hỏi:“Phiền não gì a? Nhìn ngươi giống như có tâm sự.” Thời điểm Hạ Trĩ vừa mới vào để ý thấy động tác Hạ Linh vội vàng đóng laptop, tựa hồ có cái gì đó không muốn cho mình thấy, trong lòng yên lặng mà có chút cảm giác kì quái……

“Không có chuyện gì, chỉ là một ít chuyện làm ăn.” Hạ Linh quan sát biểu tình trên mặt Hạ Trĩ, ý cười trên mặt chậm rãi sâu thêm,“Tiểu Trĩ, ta có thể cho rằng ngươi đây là đang quan tâm ta sao?”

“Kia, cái kia, ngươi là đại ca của ta a, quan tâm ngươi cũng là bình thường.” Rõ ràng chỉ là lời nói thực bình thường Hạ Trĩ lại nghe được mờ ám, khuôn mặt mạc danh kì diệu đỏ ửng, nói chuyện cũng trở nên nói lắp.

“Ha ha, bị ta nói trúng.” Hạ Linh nhìn thấy Hạ Trĩ đỏ mặt càng thêm vui vẻ, ngay cả

chuyện vốn làm cho hắn phiền lòng cũng bị vứt đến sau đầu, một phen ôm chầm Hạ Trĩ, để cho hắn ngồi ở trên đùi chính mình, đem cằm đặt ở bờ vai của hắn, ngửi được mùi thơm mát trên tóc,“Trên người tiểu Trĩ thực thơm.”

“Đại, đại ca, không cần như vậy.” Bị Hạ Linh dùng tư thế như vậy ôm, hơi thở nóng bỏng của Hạ Linh phun ở cổ, Hạ Trĩ cảm thấy nhiệt độ thân thể càng tăng, tim đập nhanh hơn, vì cái gì…… Chính mình sẽ có phản ứng như vậy? Hạ Trĩ càng thêm ngượng ngùng, vặn vẹo thân thể muốn thoát đi ôm ấp này.

“Không cần cử động.” thanh âm Hạ Linh trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn Hạ Trĩ càng thêm thâm trầm, khóc nén du͙© vọиɠ trong mắt. Bị thanh âm mang theo du͙© vọиɠ của Hạ Linh dọa, Hạ Trĩ lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn bất động.

“Tiểu Trĩ……” Hạ Linh giơ tay vuốt ve cái trán, ngón tay dừng lại ở trên khuôn mặt trắng nõn, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Tiểu Trĩ, có thể cùng ta nói chuyện bằng hữu của ngươi không?”

“Bằng hữu?” Có chút không rõ cho nên nhìn Hạ Linh, chuyển đề tài cũng quá nhanh đi.

“Là a Thụ kia, tiểu Trĩ còn thiếu ta một đáp án đi.” Làm bộ như trong lúc vô tình nhắc tới, ánh mắt thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Trĩ, tựa hồ muốn ở trên mặt hắn nhìn ra chút gì.

“A, a Thụ a.” Hạ Trĩ nhìn mắt Hạ Linh, sau đó yên lặng cúi đầu,“Ta cùng a Thụ nhận thức cũng không lâu, ta có một cái bằng hữu gọi Phương Hiểu Duy. A Thụ cùng tiểu Duy là bằng hữu thân thiết, sau đó ta cùng tiểu Duy là bằng hữu, sau đó chúng ta cũng liền nhận thức.” thời điểm Hạ Trĩ nói đến chính mình tim đều đập mạnh, rất sợ nói sai cái gì rồi bị Hạ Linh hoài nghi.“Trước kia tiểu Duy cùng a Thụ đều thực chiếu cố ta, hiện tại a Thụ có việc, ta cũng không có thể nhìn hắn bị khi dễ a.”

“Như vậy a.” Hạ Linh yên lặng ghi nhớ,“Ngươi nói Phương Hiểu Duy…… Ta hình như chưa gặp qua, khi nào thì hẹn hắn ra, chúng ta gặp mặt. Ta muốn hảo hảo cảm tạ hắn chiếu cố ngươi.” Hạ Linh cố ý nói.

“Cái kia, đại ca.” Hạ Trĩ vẻ mặt bi thương, chậm rãi mở miệng:“Tiểu Duy không lâu trước đây bị tai nạn xe cộ qua đời……” Hạ Trĩ vừa nói, trong lòng càng phát ra cảm giác quái dị, từ trong miệng chính mình thừa nhận chính mình tử vong, trong thiên hạ đại khái chỉ có một mình hắn đi.

“Đáng tiếc, hôm nào chúng ta liền đi viếng mộ hắn đi.”

“A, được.”