Chương 7: Đức nghĩa

Nhận thấy Tô Mạt kinh ngạc, Huyền Quang đại sư khẽ mỉm cười: "Thí chủ không nên ngạc nhiên, bực này năng lực, so với thí chủ, còn chưa bằng một phần vạn. Thế gian trần tục biến số nhiều lắm, lão nạp có thể nhìn thấy, chỉ có chuyện tình gần đây thôi. Có thí chủ biến số này, lão nạp thấy đồ vật, lại càng thêm ít.

"Thánh tăng quá khiêm tốn rồi." Tô Mạt thi lễ một cái.

Tô Mạt cùng thánh tăng hàn huyên hai câu, đồng thời về tới đại đường, vừa vặn đến lượt Tô Đồng giải xâm.

Tô Đồng đem hầu bao của mình đưa cho Huyền Quang đại sư.

Huyền Quang đại sư lấy tờ giấy bên trong ra, mặt trên chỉ có rồng bay phượng múa một chữ "Tử", cùng tiền thế như nhau. Tô Mạt ánh mắt tối lại. Nàng cực không muốn nhìn thấy, chính là cái chữ này. Nàng thà rằng chữ tử hướng về mình, cũng không hi vọng tỷ tỷ phải chịu bất cứ thương tổn gì. Cầm thật chặt tay tỷ tỷ, hơi run rẩy, lộ ra nội tâm mình bất an.

Tô Đồng trở tay nắm chặt tay Tô Mạt, cho nàng một ánh mắt an tâm. Tuy rằng nhìn thấy chữ "Tử" này, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, thế nhưng so với mình, nàng càng không muốn thấy Tiểu Mạt lo lắng. Nàng hi vọng Tiểu Mạt, vĩnh viễn an tâm, khoái nhạc.

Hai tỷ muội cùng trầm mặc, ai cũng không nói gì, chờ tuyên phán cuối cùng.

"Một chữ tử này, chính là thăm hạ hạ trong hạ hạ." Huyền Quang thánh tăng lời nói truyền đến, cùng kiếp trước mở đầu giống nhau.

Tô Mạt nắm lấy tay tỷ tỷ càng chặt hơn, tâm bắt đầu thấy bi thương. Không muốn, không nên tàn nhẫn như vậy, nội tâm của nàng không một tiếng động mà gào thét.

Tô Đồng đang nắm tay Tô Mạt cũng run rẩy, tâm cảnh dù bình tĩnh như thế nào đi nữa, ba lan bất kinh, thời khắc này cũng duy trì không nổi.

(*) ba lan bất kinh: gặp sóng gió không kinh hoảng, tỉ dụ tâm thái trấn định, bất luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ không tự loạn trận cước, không sợ hãi không, mặt không biến sắc.

Huyền Quang đại sư nhìn Tô Đồng một lát, tầm mắt dừng lại ở trên người Tô Mạt dao động, khẽ cười một tiếng: "Thí chủ không cần sốt sắng thái quá, ý lão nạp, không phải thí chủ gặp bất hạnh. Ngược lại, lão nạp muốn nói, thí chủ quả nhiên có hảo cơ duyên."

Tô Mạt sửng sốt một chút, Huyền Quang đại sư nói lời này cùng kiếp trước không giống.

Tô Đồng cũng ngây ngẩn cả người: "Hảo cơ duyên?"

"Đúng, hảo cơ duyên." Huyền Quang thánh tăng cười nhìn về phía Tô Mạt, "Thí chủ còn nhớ chúng ta vừa nãy nói chuyện? Lão nạp nói tới biến số, liền ở ngay đây."

"Còn nhớ." Tô Mạt gật đầu, nhớ tới hai người bọn họ vừa nãy nói chuyện, có chút thư thái trở lại, nàng cùng Huyền Quang đại sư tại hậu viện gặp gỡ cũng là sự tình kiếp này mới có. Nói vậy, Huyền Quang đại sư nói tới biến số, chính là như thế. Tô Mạt trong lòng dấy lên hi vọng, có biến số này, tỷ tỷ tử kiếp, có thể hay không tránh khỏi?

Không biết đại sư là có ý gì?" Tô Đồng lông mày nhíu chặt, mang theo vài phần kiều mị, phong tình vô hạn. Tô Mạt nhìn, mặt lặng lẽ đỏ. Nàng lúc còn rất nhỏ liền biết tỷ tỷ là mỹ nhân tuyệt thế, trước kia còn không cảm thấy gì. Nhưng là gần đây không biết thế nào, nhìn tỷ tỷ, liền mặt đỏ tim đập.

"Xâm này của thí chủ, vốn là quẻ hạ hạ trong hạ hạ, tất nhiên là quẻ tử." Huyền Quang đại sư chậm rãi nói, "Thí chủ nội trong mấy ngày gần đây chỉ sợ sẽ có họa sát thân." Lời này vừa nói ra, Tô Đồng sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, Tô Mạt vẻ mặt cũng có chút khó coi, không phải đã có biến số sao? Vì sao còn có thể có họa sát thân?

"Chỉ là," Huyền Quang đại sư tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt một chút, chỉ vào chỉ vào một điểm tàn hương trên giấy nói, "Trên giấy dính vào tàn hương, tàn hương vốn là vật có phúc nguyên, đây là biến số. Thí chủ tử kiếp, có lẽ sẽ có khả năng chuyển biến tốt. Hương hỏa cháy hết, hóa thành tàn hương. Thí chủ cũng có thể giống như như vậy, chuyển nguy thành an, niết bàn trọng sinh."

Tô Mạt nhìn một ít tàn hương ở mặt trên, nghĩ lại là chính mình lúc trước chống tay vào hương án nên dính lên tay, sau đó thời điểm nhặt hà bao ngấm vào một ít.

Không nghĩ tới chính mình trong lúc vô tình hành động, lại trở thành biến số giải khai tỷ tỷ tử kiếp, Tô Mạt trong lòng vui mừng vạn phần.

"Đa tạ đại sư." Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, cùng Tô Mạt đồng thời cúi chào Huyền Quang đại sư.

"Lão nạp chỉ là ăn ngay nói thật." Huyền Quang đại sư đáp lễ lại, "Thí chủ, kiếp nạn này chỉ giải một nửa mà thôi. Làm nhiều việc thiện, kiếp nạn này mới có thể hoàn toàn giải trừ."

"Đa tạ đại sư chỉ điểm." Tô Mạt cùng Tô Đồng bái một cái, thu hồi hà bao, chuyển thân ly khai.

"Thí chủ, đây là quẻ đại hung." Sau khi Tô Mạt rời đi, Huyền Quang đại sư mỉm cười với một người giải xâm ở hướng về phía sau, "Làm nhiều việc đức nghĩa, yêu quý huynh muội, kiếp nạn này có thể giải trừ."

"Hừ." Nữ tử mặc một bộ hồng sắc trường sam, như một con khổng tước cao ngạo, "Thánh tăng chó má gì, chỉ đến như thế, ta xem ngươi thấy ai cũng lời giải thích kiểu này đi."

Nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo rời đi.

Huyền Quang đại sư lắc đầu thở dài, không nói thêm gì.

************

Từ Phúc Sơn Tự đi ra, Tô Mạt cùng Tô Đồng trực tiếp hướng đến vị trí ngựa của mình.

"Tiểu thư, phu xe sợ là ăn trúng thức ăn hỏng, đoán chừng phải chờ một lúc mới có thể đánh xe." Vẫn lưu lại canh giữ bên cạnh xe ngựa, Thúy Nhi cúi đầu bẩm báo.

"Ừ, ta biết rồi." Tô Đồng nói.

"Hiếm khi xuất môn, Tiểu Mạt, tỷ tỷ dẫn muội đến chợ phiên dưới núi ngắm nhìn một chút đi." Tô Đồng quay người hướng Tô Mạt cười nói, nàng cũng không quên, chính mình muội muội thích nhất là ra ngoài chơi. Dù sao cũng không thể lập tức lên đường, không bằng dẫn Tiểu Mạt đi ra ngoài chơi một chút, để Tiểu Mạt có cơ hội mở rộng tầm mắt, việc này nàng làm sao nguyện ý bỏ qua.

Tô Mạt sửng sốt một chút, vào kiếp trước là nàng quấn quít đòi tỷ tỷ dẫn nàng hạ sơn chơi. Kiếp này vì để miễn cho việc bất trắc xảy ra, nàng cố ý không có mở miệng, không nghĩ tới, lần này lại biến thành tỷ tỷ đưa mình đi. Chẳng lẽ nói, cho dù sống lại, có một số việc là không cách nào tránh khỏi sao?

"Tỷ tỷ, muội có chút mệt mỏi, chúng ta vẫn là về sớm một chút đi." Tô Mạt dịu dàng cự tuyệt, vô luận như thế nào, nàng đều muốn đấu tranh một hồi, không thể như vậy mặc kệ tỷ tỷ xuống núi.

"Nhưng mà phu xe bây giờ không có ở đây, nhân lúc này, coi như muội theo tỷ tỷ đi chơi đi." Tô Đồng hướng về nàng nháy mắt một cái, "Chờ sau này xuất giá, tỷ tỷ sẽ không có cơ hội cùng Tiểu Mạt ra ngoài chơi rồi."

Nhìn Tô Đồng trong mắt khát vọng cùng cầu xin, Tô Mạt không nói ra được lời cự tuyệt. Cuối cùng trầm mặc gật đầu một cái.

Tô Đồng đưa đấu lạp màu trắng cho Tô Mạt mang, chính mình mang cái màu xanh, che dung nhan hai người.

Đấu lạp trắng tinh, thuần khiết hoàn mỹ, mang theo chút thanh hương. Đấu lạp được làm từ tơ lụa thượng hạng, nhẹ nhàng bay bổng, không hề có một chút trọng lượng, nhưng sẽ không theo gió lay động. Nàng nhớ mang máng, cái đấu lạp này là trân phẩm ca ca từ quan ngoại mang về, độc nhất vô nhị. Đỉnh đấu nhìn như bình thường, thế nhưng dưới ánh mặt trời, lại có hào quang kì dị, phá lệ mỹ lệ.

Tô Mạt chạm nhẹ vải mỏng trên mặt, trong lòng không nói ra được cảm động. Tỷ tỷ đối với nàng quả nhiên thật tốt, đem đấu lạp trân quý như vậy cho nàng.

"Đi thôi, Tiểu Mạt." Tô Đồng mỉm cười.

"Ân." Tô Mạt trên mặt mang theo tiếu ý hạnh phúc.

*

"A, nón của ta!" Thời điểm ở giữa sườn núi, một trận gió mạnh kéo tới, thổi bay đấu lạp của một tiểu nữ hài ước chừng mười một mười hai tuổi. Nữ hài nháy hai con mắt linh động, hoạt bát khả ái.

Đấu lạp bị gió mạnh thổi bay, treo ở trên cây, loại độ cao này, cho dù là nam tử trưởng thành cũng với không tới.

"Làm sao bây giờ," tiểu nữ hài chớp mắt mấy cái, viền mắt chậm rãi đỏ, có chút lo lắng, "Mẫu thân biết rồi nhất định sẽ tức giận." Tiểu nữ hài vụng về nhón chân lên, thế nào cũng không với tới, sốt ruột khóc lên.

"Cái này cho muội, đừng khóc." Tô Mạt lấy đấu lạp trên đầu xuống, đưa cho tiểu nữ hài. Trước khi tỷ tỷ lấy xuống đấu lạp của chính mình, Tô Mạt trước tiên đem cái của mình cho cô bé. Đồ của tỷ tỷ, nàng vốn là không nỡ cho người khác. Kiếp trước thời điểm, nàng tựu không cho. Chỉ là, kiếp này, nhớ tới điều Huyền Quang đại sư nói, làm nhiều việc đức nghĩa mới có thể bảo vệ cẩn thận tỷ tỷ.

"Cái này, không tốt lắm." Tiểu nữ hài có chút do dự, chỉ là con mắt không ngừng chuyển động bại lộ khát vọng của nàng.

"Không sao, tỷ có rất nhiều, liền cho muội cái này." Tô Mạt khẽ mỉm cười, đem đấu lạp đội lên đầu cô bé.

"Cảm tạ vị tỷ tỷ này." Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Tô Mạt một chút, thấy được dung mạo Tô Mạt, tán thưởng một câu, "Tỷ tỷ sinh ra thật là đẹp, tâm địa của tỷ cũng đẹp như vậy."

"A, tỷ tỷ cũng không là cái gì, vị tỷ tỷ bên cạnh này mới thật sự là mỹ nhân." Tô Mạt cười chỉ chỉ Tô Đồng.

"Cảm ơn hai tỷ tỷ xinh đẹp." Tiểu nữ hài rất có lễ phép cúi chào, "Mẫu thân muội còn đang chờ, muội xin đi trước." Xoay người rời đi.

"Tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách muội đem đồ của tỷ cho người khác chứ." Tô Mạt quay về Tô Đồng nháy mắt một cái.

"Đương nhiên sẽ không." Tô Đồng nói. Hôm nay Tô Mạt, tựa hồ có chút không giống. Trước đây Tiểu Mạt tuy rằng thiện lương, nhưng cũng rất nhu nhược, nói chuyện đều là rụt rè, hơn nữa mình cho nàng cái gì đó, đều coi là bảo bối, không dám tùy tiện lấy ra. Như hôm nay lại đưa cho người khác, đúng là làm cho nàng hơi kinh ngạc, có điều, nàng rất tình nguyện nhìn thấy Tô Mạt có loại thay đổi này.

"Đi, hạ sơn, tỷ tỷ mua cho muội cái mới." Tô Đồng dắt tay Tô Mạt.

Lòng bàn tay nhu nhuyễn, từng sợi ấm áp từ nơi tay hai người giao nhau truyền đến, Tô Mạt ngoắc ngoắc khóe miệng.

*

"Cầm đến đây ngay," hồng y nữ tử mặt phách lối, thịnh khí lăng nhân, không nói hai lời liền đoạt đi đấu lạp trong tay tiểu nữ hài, "Ngươi một tiện chủng còn dám cùng ta nói không?"

(*) thịnh khí lăng nhân: thịnh khí là ngang ngược kiêu ngạo; lăng là lấn áp, khi dễ. Ngang ngược kiêu ngạo, lấy khí thế áp người. Hình dung người ngạo mạn tự đại, khí thế bức người.

"Tỷ, tỷ tỷ, đây là người khác đưa cho muội, tỷ, ngươi không thể......" Tiểu nữ hài đưa tay muốn đoạt lại đấu lạp, tiếc là không làm gì được, sức lực chênh lệch quá nhiều.

"Cút ngay." Nữ tử không chút lưu tình một cái tát đem nữ hài đánh sang một bên, "Gọi ta tỷ tỷ, cũng không nhìn một chút thân phận của chính mình, ngay cả phụ thân mình là ai cũng không biết, đúng là đồ dã chủng." Nữ tử lạnh lùng liếc mắt người bên cạnh một cái, "Lan Tâm, quản tốt con gái ngươi, nếu cùng ta đối nghịch, ta liền cho các ngươi sống không nổi ở Thẩm phủ."

(*) dã chủng: con hoang.

"Đại tiểu thư, thật có lỗi." Người phụ nữ tên Lan Tâm cúi đầu khom lưng, che miệng nữ nhi mình, một bộ dáng vẻ khiêm tốn.

Đội lên đấu lạp, nữ tử tâm tình khá hơn nhiều, mang theo mấy nha hoàn hạ sơn đi chơi.

"Mẫu thân, cái nón kia......" Tiểu nữ hài không cam tâm.

"Tố Nhi, mẫu thân đã nhắc con, nhất định phải nhẫn nhịn." Lan Tâm dạy nữ nhi của mình, "Không nên cùng người Thẩm phủ đối nghịch, bọn họ hiện tại đồng ý dưỡng mẫu thân, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ."

"Xin lỗi, mẫu thân." Thẩm Tố cúi đầu.

"Về nhà đi, ca ca còn đang chờ."

"Vâng." Thẩm Tố ngoan ngoãn gật đầu.