Chương 10: Người nhà 3

"Con, cái đứa nhỏ này, thật đúng là càng ngày càng yếu ớt. Chẳng phải hôm qua mẫu thân vừa mới qua chỗ con ư? Nhìn thấy con ngủ trưa mới trở về. Đáng lẽ sáng nay ta cũng muốn cùng cha con đến thăm con, nhưng nghĩ lúc đó con chưa dậy, bèn chờ thêm chút nữa rồi mới đi. Không nghĩ Đình Tuyên đột nhiên tới chào từ biệt, mẫu thân và phụ thân con không khuyên được, đang lo chuyện này, nhất thời quên đến chỗ con. Đừng nói con vì chuyện này mà đau lòng đó? Đúng là càng lớn càng như đứa trẻ."

Tuy là trách cứ, nhưng vẻ mặt lại đầy lo lắng. Còn cầm khăn gấm tới, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng.

Mặc dù Hứa Tú Ninh không thông minh, nhưng cũng biết nếu bây giờ nàng nói với phụ mẫu huynh trưởng chuyện nàng đã chết một lần, trưa hôm qua mở mắt ra phát hiện mình sống lại, chắc chắn họ sẽ không tin. Chỉ sợ lại còn cảm thấy nàng nói năng điên khùng, càng thêm lo cho nàng hơn nữa.

Cho nên nàng không nói lời nào, chỉ dịu dàng ngoan ngoãn ngồi đó, để Thẩm thị lau nước mắt trên gò má cho nàng.

Hứa Chính Thanh lại không cảm thấy Hứa Tú Ninh yếu ớt. Trong lòng ông, nữ nhi gia vốn nên được nuông chiều.

"Ninh nhi đừng khóc."

Ông mặc bộ áo dài ở nhà bằng gấm màu xanh, dưới cằm có râu, sắc mặt trắng nõn, dáng vẻ rất nho nhã và lãnh đạm.

Lúc này, trên mặt ông mang theo ý cười ôn hòa, dịu dàng dỗ dành Hứa Tú Ninh: "Không phải con thích ăn bánh đào[3] của Thụy Phúc Trai nhất sao? Bây giờ cha lập tức kêu người mua về cho con được không? Tiểu cô nương, khóc lên mí mắt đều sưng đỏ rất khó coi."

[3]Bánh đào hay bánh đào lát là một món ăn nhẹ truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh. Nguyên liệu gồm có gạo nếp, nhân đào, đường trắng và caramel. Nó được đặc trưng bởi lớp bột mịn, mềm, lát mỏng, màu trắng, vị ngọt, làm nổi bật hạt đào phong phú và hương hoa hồng.

Mặc dù Hứa Minh Thành cũng rất yêu thương cô em gái duy nhất này của mình, nhưng hắn là người trưởng thành, không giống phụ mẫu cưng chiều Hứa Tú Ninh đều biểu hiện ra mặt. Chỉ nói: "Phụ thân không cần tốn công gọi người đi mua. Đợi lát nữa con ra ngoài gặp bạn, lúc trở về sẽ ghé qua mua chút bánh đào từ Thụy Phúc Trai về là được rồi."

Bánh đào trong Thụy Phúc trai có bỏ thêm óc chó, cũng có bỏ thêm mứt hoa hồng, còn có thêm hạt dưa, đậu phộng và hạt đào, gọi gã sai vặt đi mua chưa chắc bọn họ đã biết rõ Hứa Tú Ninh thích ăn loại nào. Vẫn là tự hắn đi mua mới yên tâm hơn.

Nhìn thấy bọn họ đều quan tâm mình như vậy, Hứa Tú Ninh cảm thấy trong lòng chua xót mềm nhũn, nhưng cũng rất yên tâm.

"Vâng." Nàng nặng nề gật đầu: "Phụ thân, mẫu thân, đại ca, con không khóc. Có mọi người ở đây, con sẽ không khóc."

Lúc này đám người Hứa Chính Thanh mới yên lòng. Sau đó Thẩm thị khẽ kéo nàng, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve phía sau lưng nàng, thỉnh thoảng cúi đầu thấp giọng nói với nàng hai câu.

Vừa nãy, trước khi Hứa Tú Ninh tới, mấy người bọn họ đang nói chuyện Lục Đình Tuyên từ giã.

Hứa Chính Thanh và Thẩm thị rất thích hiền tế này. Ngay cả Hứa Minh Thành cũng rất tán thành vị đệ trượng tương lai này của mình. Ai cũng muốn chàng tiếp tục ở lại Hứa gia. Nếu không sẽ phụ sự ủy thác của Lục phụ lúc lâm chung.

Cho nên đang bàn bạc chuyện này, nhưng không tìm ra được cách nào hay cả.

Mặc dù Lục Đình Tuyên mới mười tám tuổi, nhưng là người rất có chủ kiến, chuyện chàng đã quyết định, vô luận người bên ngoài thuyết phục như thế nào, chỉ sợ rất khó thay đổi được.

Cuối cùng Hứa Minh Thành đề nghị: "Gần đây, mỗi ngày Đình Tuyên đi Quốc Tử Giám học với con đều đã thân thiết với nhau. Nếu phụ thân và mẫu thân đã thuyết phục đệ ấy rồi, nhưng đệ ây vẫn kiên trì rời đi, không bằng bây giờ con đi tìm đệ ấy hỏi xem lý do khiến đệ ấy kiên quyết rời đi là gì. Chờ biết được lý do, rồi bốc thuốc đúng bệnh, có lẽ đệ ấy sẽ không rời đi."

Hứa Chính Thanh và Thẩm thị đều cảm thấy cách này của hắn rất tốt. Dù sao Lục Đình Tuyên và Hứa Minh Thành tuổi tác gần bằng nhau, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Vừa nãy Hứa Tú Ninh không gặp được Lục Đình Tuyên, lúc này nghe nói Hứa Minh Thành muốn đi gặp chàng, lập tức đòi đi cùng.

Thẩm thị và Hứa Chính Thanh đều không yên tâm, sợ nàng ra ngoài gặp gió, bệnh ho nặng thêm. Nhưng Hứa Tú Ninh một mực kiên trì, cuối cùng đành phải gọi Mai Nguyệt cầm lò sưởi tay tới để Hứa Tú Ninh ôm vào trong ngực. Lại mặc áo choàng đội mũ trùm đầu lên cho nàng, dặn dò Hứa Minh Thành phải chăm sóc em gái cẩn thận, lúc này mới nhìn hai huynh muội bọn họ đi ra ngoài.

Đi một mạch đến viện tử Lục Đình Tuyên ở, Cẩn Ngôn tới mở cửa. Lúc nhìn thấy Hứa Tú Ninh thì rất kinh hãi.

Vừa nãy mới đi chưa được một lát, sao bây giờ lại tới nữa?

Nhưng nhìn thấy Hứa Minh Thành, hắn vẫn không dám thất lễ, lập tức sai người đi vào thông báo. Sau đó mời huynh muội bọn họ vào nhà.

Hứa Tú Ninh đi sau lưng Hứa Minh Thành vào phòng chính, liếc mắt liền thấy Lục Đình Tuyên ngồi ở trên ghế bành đối diện.

Mà trong hai chiếc ghế bành phía Đông, một chiếc đã có người ngồi.

Chính là Hứa Tú Oánh trước đó nói muốn tới thăm nàng.