Chương 15: Ở lại 3

Một tiểu cô nương thế này, cũng không biết rốt cuộc bản thân thích điều gì ở nàng.

Nhưng thích chính là thích. Cho dù tới bây giờ, rõ ràng đã hạ quyết tâm không nhìn nàng nữa, nhưng vẫn không nhịn được lén lút quan sát nàng, xem nàng đang làm gì.

Ban nãy cũng vì nàng kêu hai tiếng Lục ca ca, cho nên chàng không kiên trì đề cập đến chuyện rời đi nữa...

Trong lòng chàng lại một lần nữa phỉ nhổ bản thân không có cốt khí. Nhưng dừng một chút, vẫn gọi Cẩn Ngôn tới, bảo hắn đem hộp đựng bánh mứt tới.

Cẩn Ngôn đáp một tiếng, xoay người vào thư phòng gian đông cầm một cái hộp đựng bánh mứt sơn đen khảm trai tới.

Mở nắp ra, bên trong tổng cộng có chín ô, để đủ loại đồ ăn. Ô tròn chính giữa chứa bánh đào.

Trước kia, loại bánh ngọt Hứa Tú Ninh thích ăn nhất chính là bánh đào, năm năm phiêu đãng ở bãi tha ma nàng luôn nhớ tới món này. Bấy giờ nhìn thấy từng miếng bánh đào trắng nõn, mềm mại, nàng vội vàng cầm một miếng lên bắt đầu ăn.

Thơm ngọt mềm, ăn vào có mùi mứt hoa hồng.

Hứa Minh Thành liếc nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng, cười nói: "Rõ ràng mấy ngày trước ta mới mua cho muội một bao bánh đào, sao thấy bộ dạng bây giờ của muội lại giống như lâu rồi mới được ăn vậy? Muội ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn."

Hứa Tú Ninh không nói lời nào, giơ tay lấy thêm một miếng bánh nữa.

Không phải đã một thời gian dài nàng không ăn bánh đào này hả? Hơn nữa không phải riêng bánh đào, mà năm năm phiêu đãng ở bãi tha ma kia nàng không có gì để ăn, bây giờ vừa thấy hộp bánh mứt này, nàng liền muốn ăn sạch, không chừa lại một miếng.

Hứa Minh Thành gọi Mặc Lan đưa nước trà cho nàng, sau đó hỏi Lục Đình Tuyên: "Đây là bánh đào Thụy Phúc trai? Bỏ thêm mứt hoa hồng?"

Mặc dù Hứa Tú Ninh thích ăn, nhưng ăn uống cũng rất kén chọn. Nàng thích ăn nhất đó là bánh đào Thụy Phúc trai bỏ thêm mứt hoa hồng. Hơn nữa mứt hoa hồng này phải mới làm, nếu đã lâu rồi thì nàng ăn vào một miếng là có thể nếm ra, nhất định không chịu ăn.

Lục Đình Tuyên khẽ gật đầu: "Hai ngày trước Cẩn Ngôn đi ra ngoài, lúc ngang qua Thụy Phúc trai tiện đường mua mấy miếng bánh đào này trở về. Huynh biết, đệ không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này, cho nên cũng không động vào."

Cẩn Ngôn bị ép cõng nồi: ...

Chẳng phải hôm kia thiếu gia ngài tự mình đến Thụy Phúc trai mua những miếng bánh đào này ư? Sao bây giờ lại đổ thừa là nô tài mua?

Nhưng hắn cũng không dám xen vào, chỉ khoanh tay đứng im lặng ở một bên. Nhìn thiếu gia nhà mình tiếp tục bình tĩnh nói chuyện với Hứa Minh Thành.

Chàng nói dối vậy mà mặt không đỏ tim không đập!

Hứa Tú Ninh vẫn tiếp tục ăn đồ ăn trong hộp bánh mứt. Nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy Hứa Tú Oánh ngồi ở một bên, trên mặt có chút lúng túng.

Hứa Minh Thành và Lục Đình Tuyên vốn không mấy thân thiện với nàng ta, lúc này hai người đều đang nói về chuyện văn học, nên càng không để ý. Hứa Tú Ninh lại đang vội vàng ăn uống, cho nên người trong căn phòng này không ai thèm nói chuyện với nàng ta hết.

Hứa Tú Ninh vốn còn muốn gọi nàng ta cùng ăn, nhằm hóa giải sự xấu hổ của nàng ta. Nhưng nghĩ tới chuyện kiếp trước Hứa Tú Oánh rõ ràng có một đoạn tình cảm với Lăng Hằng, còn thuyết phục nàng gả cho hắn, miệng nàng mở ra rồi ngậm lại.

Quên đi, vẫn ăn một mình thôi. Gọi nàng ta làm cái gì chứ?

Mặc dù Hứa Tú Ninh rất đói, rất muốn ăn hết số bánh ngọt trong hộp, nhưng sau khi nàng ăn xong mấy miếng bánh đào và thêm hai khối bánh ngọt khác thì không ăn được nữa. Chờ uống hết một chén trà Mao Tiêm, nàng chỉ cảm thấy dạ dày của mình đang phình lên, dựa vào ghế dựa nghỉ ngơi.

Biết Lục Đình Tuyên sẽ không dọn đi nữa, một vấn đề lớn trong lòng nàng đã được giải quyết. Bây giờ ăn uống no say, trong ngực còn ôm lò sưởi tay ấm áp, tựa lưng vào ghế, nghe tiếng Lục Đình Tuyên nói chuyện với Hứa Minh Thành, bất giác mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khóe mắt Lục Đình Tuyên liếc thấy hai mắt nàng nửa khép nửa mở. Có thể thấy nàng rất muốn ngủ, nhưng lại ráng chịu đựng, tay phải chống cằm, đầu không ngừng gục lên gục xuống.

Sau khi nàng vào nhà, áo trên người còn chưa cởi xuống, lúc này khuôn mặt được bao bọc trong đám lông hồ ly trắng của mép áo, cũng không thấy được chiếc cằm xinh xắn kia, lại càng khiến mặt nàng trông nhỏ hơn.

Mặc dù trong phòng có đặt chậu than, nhưng hôm nay thời tiết rét lạnh, bệnh phong hàn của nàng còn chưa khỏi. Lục Đình Tuyên nghe thấy nàng ho tổng cộng ba tiếng từ khi vào phòng.

Nếu lúc này nàng ngủ thϊếp đi trên ghế, chỉ sợ bệnh phong hàn lại nặng hơn. Vì vậy chàng muốn nàng về phòng mình mà ngủ.

Nhưng không trực tiếp nói với nàng chuyện này, mà gật đầu nói với Hứa Minh Thành: "Đêm qua đệ gặp ác mộng, ngủ không được ngon giấc, bây giờ muốn nghỉ ngơi một lúc. Hứa huynh, sáng mai chúng ta lại hẹn cùng nhau đi Quốc Tử Giám học."