Chương 19: Để ý 2

Thẩm thị xuất thân từ gia đình dòng dõi Nho học, cho dù trong lòng cực kỳ tức giận thì cũng không mắng ra lời được. Ngược lại khiến bản thân tức giận đến phát run, vẻ mặt cũng thay đổi.

Hứa Minh Thành thấy vậy, giật mình kêu lên, vội vàng bưng tách trà mời Thẩm thị uống cho bớt giận.

Thẩm thị nào uống được trà nữa? Tức giận nói: "Ta thương nó bơ vơ, không so đo những chuyện nội tổ mẫu và phụ mẫu nó làm ra với phụ thân con, đối đãi với nó như con gái ruột, nó thì hay rồi, lại dòm ngó hiền tế của ta. Dù sao cũng là một cô nương, sao lại không có liêm sỉ như vậy?"

"Chuyện này cũng chưa chắc chắn được, có lẽ là con suy nghĩ nhiều.”Hứa Minh Thành chỉ sợ bà tức giận ảnh hưởng đến thân thể, vội vàng nói: "Mẫu thân, người bớt giận. Với lại, chuyện này người tuyệt đối đừng nói ra ngoài. Phụ thân là người sĩ diện, nếu ông biết được, chỉ sợ sẽ rất tức giận. Hơn nữa nếu người bên ngoài biết chuyện này, cũng không tốt cho danh tiếng nhà chúng ta. Còn nữa, nếu Ninh nhi biết, dựa vào tính tình của nó, sau này nó còn để ý đến Đình Tuyên nữa ư?"

Thẩm thị im lặng không nói.

Bà biết Hứa Minh Thành nói rất đúng, chuyện này khẳng định không nói ra ngoài.

Nhưng bà vẫn rất tức giận, một đôi tay tức đến muốn nhũn ra, ngay cả cầm tách trà cũng không vững.

Một hồi lâu sau, sắc mặt bà mới khôi phục lại bình thường, nhận lấy tách trà trong tay Hứa Minh Thành, uống một hớp. Sau đó nói: "Ta vốn có lòng tốt, nhưng không ngờ là dẫn sói vào nhà. Vẫn là con nói đúng, kiếm cho nó một gia đình rồi gả đi thì tốt hơn. Về phần đồ cưới của nó, ta sẽ cắn răng tốn kém chút bạc, chỉ cần Ninh nhi của ta sống thoải mái là được."

Bà chỉ sinh hai đứa con là Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh mà thôi, đương nhiên rất yêu thương hai huynh muội bọn họ.

Hơn nữa khi mang thai Hứa Tú Ninh, bà rất thèm ăn, ăn một chút sơn tra kén đường, dẫn đến hoạt thai sinh non.

Lúc Hứa Tú Ninh sinh ra chỉ lớn cỡ một con mèo con, ban đầu bà tưởng đứa bé này không thể sống được. May mà ông trời có mắt, cuối cùng vẫn sống sót. Nhưng từ nhỏ thân thể nàng đã không được tốt cho lắm, thường xuyên mắc bệnh vặt.

Bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, cho nên Thẩm thị càng thương yêu Hứa Tú Ninh hơn. Từ nhỏ yêu chiều trăm bề, không nỡ để nàng khóc một tiếng nhỏ.

Những chuyện khác bà đều có thể không tính toán, nhưng nếu đe dọa đến Hứa Tú Ninh, chọc con gái bà không vui, bà quyết định sẽ không nhân nhượng với bất kì ai.

*

Hứa Tú Ninh trở lại Hội Nhã Uyển, xốc rèm cửa độn bông màu hồng lên vào nhà, vừa vào đã thấy ngay một con vật tròn trịa trắng tinh đang nằm trên phản gần cửa sổ.

Là một con con mèo nhỏ, màu lông trắng như tuyết, ánh mắt lại màu xanh lam giống như bầu trời.

Có một lần nàng và Thẩm thị đến chùa dâng hương, nhìn thấy bên trong xó có một con mèo hoang bẩn thỉu đang nằm phơi nắng, thân thể gầy gò đến mức có thể thấy được từng chiếc xương dính trên da.

Nàng sinh lòng thương tiếc, muốn ôm về nhà để nuôi.

Lúc ấy Thẩm thị không đồng ý. Lo mèo hoang bên ngoài, nếu bị nó cào, cắn thì không phải chuyện đùa. Nhưng khổ nỗi Hứa Tú Ninh một mực kiên trì, cuối cùng bà đành phải đồng ý.

Hứa Tú Ninh vui mừng, không để ý trên người con mèo kia bẩn cỡ nào, đi tới ôm nó vào lòng.

Ngày đó, trên người nàng mặc một bộ váy dệt kim mới tinh màu hồng đào, bên trên búi tóc song nha kế cài một cái đai tóc bằng vàng khảm trân châu. Một tiểu cô nương trắng trẻo lại ôm trong ngực một con mèo bẩn nhìn không ra màu lông ban đầu, khiến cho người dâng hương trong chùa đều quay đầu nhìn nàng.

Hứa Tú Ninh cũng không để ý lắm, vẫn vui vẻ ôm con mèo nhỏ đi về phía trước.

Lúc đi tới đại điện, nàng gặp được một vị lão hòa thượng.

Lão hòa thượng nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn con mèo nhỏ nàng ôm trong ngực, trên mặt hiện lên nét cười, giơ tay chào hỏi nàng, niệm một câu “a di đà phật”. Sau đó nói: "Tiểu thí chủ thiện tâm, sau này chắc chắn sẽ có thiện báo."

Lúc ấy nàng còn nhỏ, không hiểu lời nói của lão hòa thượng, nhưng vẫn nghiêng đầu cười với ông ấy.

Sau khi ôm con mèo nhỏ về, nàng sai nha hoàn tắm rửa sạch sẽ cho nó. Mới ngạc nhiên phát hiện màu lông của nó trắng như tuyết, không nhiễm một chút tạp sắc. Con mắt cũng rất xinh đẹp, là màu xanh thẳm.