Chương 22: Đưa đi học 2

Nữ quyến bên cạnh đều đang khen lấy khen để, nói ngũ quan đứa nhỏ này rất đẹp đẽ, là một mỹ nhân, chờ lớn lên tướng mạo chắc chắn không tầm thường. Còn có một vị phu nhân cười nói với chàng, Tuyên ca nhi là người có phúc, có một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy. Sau này nàng lớn lên cháu phải trông coi nàng thật kỹ, cẩn thận bị người ta cướp mất.

Nữ quyến trong phòng nghe lời này đều cười ầm lên. Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên rõ ràng đã đỏ chót, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, để cho mình trông rất chín chắn.

Nghĩ tới những chuyện này, sắc mặt Lục Đình Tuyên hơi mơ màng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lãnh đạm.

Kiếp trước, nàng vừa lên tuổi mười một, đúng là chàng luôn trông coi nàng, không ngờ cuối cùng lại...

Rốt cuộc chàng vẫn không quên được nỗi đau thấu tim của kiếp trước.

Hứa Tú Ninh không biết trong lòng chàng lưỡng lự và đau khổ. Thấy chàng ăn mặc phong phanh, nàng lập tức đi tới đưa lò sưởi tay trong ngực tới.

"Lục ca ca, cho huynh này."

Lục Đình Tuyên ngạc nhiên, giương mắt nhìn nàng.

Trong mắt Hứa Tú Ninh đều là ý cười, giọng nói yêu kiều, nhẹ nhàng như gió xuân: "Hôm nay trời lạnh, huynh lại mặc ít sẽ lạnh đó. Lò sưởi tay giúp huynh ấm tay."

Lục Đình Tuyên biết do nàng bị sinh non nên thân thể không tốt, xưa nay rất sợ lạnh. Đến mùa đông tay không thể rời khỏi lò sưởi tay được. Nhưng bây giờ nàng lại muốn đưa lò sưởi tay cho chàng...

"Ta không lạnh.”Lục Đình Tuyên im lặng một lát, nói câu nói đầu tiên với Hứa Tú Ninh kể từ lúc chàng sống lại đến nay.

Nhưng lại là một lời từ chối. Ngữ khí cũng lạnh lùng, giống như sương sớm.

Hứa Tú Ninh lại kiên trì, thậm chí còn không nói lời gì nhét lò sưởi tay vào trong tay Lục Đình Tuyên.

"Mẫu thân nói Trúc Ý Hiên đã thu dọn sạch sẽ rồi, đang tìm người xem ngày giờ, để huynh chuyển qua đó. Đêm qua muội đã nghĩ rồi, mặc dù huynh chỉ chuyển từ nơi này sang Trúc Ý hiên ở, nhưng cũng coi là dời đến chỗ tốt, sao muội có thể không chúc mừng chứ? Lục ca ca, huynh muốn cái gì, muội tặng cho huynh."

"Không cần.”Lục Đình Tuyên liếc nhìn nàng một cái, sau đó trả lời bằng hai chữ rất đơn giản này. Chàng còn muốn trả lại lò sưởi tay cho nàng. Nhưng Hứa Tú Ninh lại giấu hai tay nhỏ ở sau lưng, lùi về sau ba bước, lập tức chạy ra ngoài.

Nàng vừa chạy vừa nói: "Lục ca ca, muội nhất định phải chúc mừng huynh được chuyển sang chỗ ở tốt mới được. Mặc dù huynh nói không cần, nhưng muội cứ muốn tặng. Đến lúc đó huynh cũng không thể từ chối."

Kiếp trước, nàng tự cảm thấy bản thân đối xử với Lục Đình Tuyên thật sự không tốt, thường hay nổi cáu với chàng. Nhưng sau này Lục Đình Tuyên lại minh oan cho nhà nàng và nhà ngoại tổ phụ, trong lòng nàng rất cảm kích, nên kiếp này muốn tốt với chàng một chút.

Hơn nữa, tương lai chàng sẽ làm người của Nội các thủ phụ, giữ mối quan hệ với chàng cũng tốt.

Hứa Tú Ninh muốn đối xử tốt với một người, vậy thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đối tốt với hắn, ai cũng không ngăn cản được.

Hứa Minh Thành biết cái tính này của nàng, cảm thấy cô muội muội này bỗng nhiên thông suốt, vậy mà biết phải đối tốt với Lục Đình Tuyên, trong lòng hắn rất vui mừng.

Hắn bèn cười nói với Lục Đình Tuyên: "Bây giờ ta mới biết, trước kia ta luôn yêu thương nó. Nhưng vừa nãy trên đường muốn mượn lò sưởi tay của nó ủ tấm tay, nó còn không chịu cho, không ngờ bây giờ lại sợ đệ lạnh, đưa lò sưởi tay cho đệ. Có thể thấy được trong lòng nó, phân lượng của đệ còn nặng hơn người đại ca ruột này nhiều."

Rồi lại cảm thán: "Bây giờ nó đã như thế, sau này chờ hai đứa thành thân, không biết nó còn làm thế nào nữa. Chỉ sợ trong lòng sẽ không có người đại ca này mất."

Mặc dù là giọng điệu ghen tức, nhưng trên mặt hắn luôn mang theo ý cười.

Qua hai ba năm nữa Hứa Tú Ninh sẽ gả cho Lục Đình Tuyên. Hắn làm đại ca, nhìn thấy hai người yêu mến nhau, cũng rất vui vẻ.

Lục Đình Tuyên không nói gì, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa viện.

Bóng dáng xinh xắn kia đã biến mất không thấy đâu nữa, nhưng lò sưởi tay cầm trong tay vẫn ấm áp. Phía trên còn lưu lại mùi hương hoa hồng người kia thường dùng. Thoang thoảng, giống như luôn quanh quẩn trong trái tim chàng, vấn vít không phai.