Chương 18: Kí Ức Như Biển Rộng(2)

Ngô Nguyệt Vi đáp: "Tớ ăn rồi."

"Nhanh vậy? Mới vừa tan học mà?"

"Tiết âm nhạc, giáo viên tuần trước dạy tớ hôm nay không đến, bạn học ngồi cùng bàn liền kéo tớ đi cúp tiết.. không chỉ riêng bọn tớ, còn có rất nhiều người đã chạy trước rồi"

"Ồ, thật tốt khi không phải xếp hàng, tớ đi ăn cơm trước đây".

"Tớ vẫn còn thích cậu, vẫn luôn thích!". Ngô Nguyệt Vi đột nhiên nói.

".. Nhưng tớ không thích cậu, cấp hai lúc ấy là do tớ chưa hiểu chuyện." Hứa Đình Sinh cố gắng nhẹ nhàng nói.

Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ, nói: "Cậu nói dối!"

Hứa Đình Sinh cười khổ: "Không có, thật sự không còn thích.. Cậu có thành tích học tập tốt, lại xinh đẹp lại chăm chỉ, khẳng định về sau sẽ có rất nhiều chàng trai thích cậu".

Ngô Nguyệt Vi nghĩ về điều đó một lần nữa, ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt của Hứa Đình Sinh, và nói, "Nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học, tớ hứa đấy."

Hứa Đình Sinh cảm giác chính mình sắp trở thành Sparta.

Lúc này Diêu Tịnh đi tới, vỗ vào hộp thuốc mà Hứa Đình Sinh đặt trong l*иg ngực, nói: "Phó Thành đã nói với tớ, cậu làm tốt lắm".

Sau đó cô đi ngang qua Ngô Nguyệt Vi.

Sáng nay Diêu Tịnh có chút lo lắng không yên, đặc biệt là nghe tin Hứa Đình Sinh đánh nhau vì một nữ sinh khác, một Diêu Tịnh lúc nào cũng luôn tiêu sái mà cũng có lúc bối rối không yên.

Cũng may Phó Thành giúp cô giải đáp khúc mắc.

Nhưng Phó Thành không có ở trong kí túc xá, nên tối qua Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh nói chuyện anh đều không nghe được, anh còn không biết Hứa Đình Sinh đối với Diêu Tịnh đã "thay lòng đổi dạ". Vì thế nên anh rất nhiệt tình giúp Hứa Đình Sinh giải thích một phen, tuy rằng anh không thể giải thích vấn đề quá rõ ràng vì mục đích bảo vệ Ngô Nguyệt Vi, nhưng với một cô gái thông minh lanh lợi như Diêu Tịnh làm sao mà nghe không hiểu chứ?

"Thấy việc nghĩa liền ra tay cứu giúp, vì bảo vệ cô gái kia mà tình nguyện chịu oan uổng, cũng không nói một lời giải thích". Vì vậy, hình tượng của Hứa Đình Sinh trong lòng Diêu Tịnh rất nhanh liền cao hơn một bậc, cô cảm thấy anh rất là chu đáo và thích làm việc tốt.

Nghe người khác bình luận về Hứa Đình Sinh, Diêu Tịnh cảm thấy chính mình là bạn gái "tương lai" nên cần phải làm chút gì đó, vì thế ngay sau khi tan học cô chạy một mạch đến phòng y tế xin một hộp thuốc, vừa mới thấy Hứa Đình Sinh liền đem qua cho hắn.

Lấy cá tính của cô mà nói, biểu tình này đã xem như là rất ôn nhu săn sóc rồi.

Cô gặp được Ngô Nguyệt Vi, nhìn thấy Hứa Đình Sinh nói chuyện cùng Ngô Nguyệt Vi, nhưng không thể nghe rõ được cuộc đối thoại, nên cô cũng không nghĩ nhiều, cô chính là cá tính như vậy.

Đứng ở góc độ của Hứa Đình Sinh, so với Ngô Nguyệt Vi thì Diêu Tịnh phiền toái hơn, ví như Hứa Đình Sinh có thể trực tiếp nói với Ngô Nguyệt Vi là anh không thích cô, còn đối với Diêu Tịnh thì không được, rốt cuộc người mà lúc trước dây dưa không thôi là chính mình, đến khi đối phương vừa tỏ thái độ, anh lại nói ra lời nói với thái độ như vậy, có thể ảnh hưởng cô thi đại học hay không? Rốt cuộc, đã hơn hai tháng trôi qua.

"Đúng rồi, thi đại học."

Hứa Đình Sinh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì những vấn đề có thể được giải quyết theo thời gian. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh sẽ tự mình rời đi và mọi thứ sẽ được giải quyết.

"Thời gian vẫn còn rất nhiều". Hứa Đình Sinh liền nghĩ tới Hạng Ngưng, đồng thời hiện ra hình bóng cô, một là hình bóng cô bé hoang dã với bím tóc cao trên đầu, một cái khác là Hạng Ngưng thanh tú điềm đạm, dịu dàng khoan dung. "Thật là tra tấn khi chờ em lớn lên mà"

Hứa Đình Sinh cầm hai hộp thuốc tới nhà ăn tìm thấy Hoàng Á Minh cùng Phó Thành, hai người đã ăn cơm xong, trên mặt là một biểu tình tươi cười đáng khinh nhìn Hứa Đình Sinh.

Hứa Đình Sinh giả vờ không phát hiện, vùi đầu ăn cơm.

Đám người Bào Minh đi vào, cách một bàn ăn ngồi xuống, nhìn ba người Hứa Đình Sinh bàn tán, thỉnh thoảng lại đưa vài ánh mắt không thiện ý qua đây.

"Xem ra sớm hay muộn chúng ta cũng phải sống chết một lần nữa". Hoàng Á Minh nói.

Phó Thành lắc lắc đầu: "Chắc là muốn dời sự chú ý của ta".

Hoàng Á Minh suy nghĩ nói: "Có muốn nói với bọn họ rằng ảnh chụp đã được chúng ta giữ lại, nói bọn họ hết hi vọng?".

Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Đừng nói cái gì cả, có một số việc thay vì chúng ta nói, không bằng để cho tự bọn họ suy nghĩ, họ sẽ nghĩ về nó, hiện tại.. Bọn họ nhìn qua chúng ta, chúng ta hãy bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười là được rồi".

Bào Minh có một loại cảm giác bất lực mạnh mẽ, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm dữ dội vào ba kẻ thần kinh ở phía đối diện nhìn nhau rồi mỉm cười với chính mình. Nếu hắn không nhìn thì ở phía đối diện liền sẽ ăn vô cùng vui vẻ? Thế này là tình huống như thế nào? Có ý tứ gì?