Chương 28: Những Tin Tức Liên Quan Đến Rễ Bản Lam(2)

Buổi chiều hôm đó, toàn bộ huyện Lệ Bắc đều hết hàng, sau đó có một hiệu thuốc nhỏ chưa được lắp đặt thiết bị xong bắt đầu bán ra một ít rễ bản lam và giấm trắng.

Sau khi trừ tiền vốn mà Phó Thành đã bỏ ra, mỗi người Hứa, Hoàng, Phó thu về được lợi nhuận hơn 3000 tệ.

Đồng thời, tại thành phố Nham Châu, tỉnh Tiệm hải - nơi được báo cáo là đã xuất hiện ca bệnh SARS, Hạng Ngưng đang học lớp 9/4 tại trường trung học Tân Nham nhận được một bao lớn không đề tên người gửi, bên trong chỉ có một tờ giấy: "Uống lượng vừa phải, đừng uống quá nhiều, nếu nóng thì uống chậm một chút, đừng uống như chết khát. Còn nữa, đừng đi lung tung ra ngoài.

Giáo viên chủ nhiệm Lưu Tuyết Lệ đứng trên bục giảng nhấn mạnh các biện pháp phòng ngừa SARS, sau đó đọc "Kế hoạch kỹ thuật phòng ngừa và điều trị SARS", yêu cầu mọi học sinh đều phải thông báo cho phụ huynh rằng, cho dù khó khăn thế nào, tốn kém đến đâu cũng phải mua một gói rễ bản lam cho con mình, đồng thời, phụ huynh có con em ở ký túc xá phải liên lạc, bàn bạc với nhau để tìm cách lấy được một chai giấm trắng.

Bạn học Hạng Ngưng giơ tay lên, nói: "Thưa cô, em có nhiều lắm ạ."

Cô Lưu vừa mở hộp ra thì đã giật mình, do dự nói: "Thông báo cho bố mẹ em tới mang một ít về nhà dùng đi, còn lại nếu có thể thì bán cho một số thầy cô và bạn học chút đỉnh."

Thật ra cô giáo Lưu rất muốn nói: "Em cho cô mấy gói nhé. Chồng cô xếp hàng cả buổi sáng mà chỉ mua được một gói, nhà cô già trẻ cả thể tận tám người, làm sao đủ được?" Chỉ là tôn nghiêm của giáo viên làm cô ngại chủ động mở miệng, cô nghĩ rằng, bản thân Hạng Ngưng không hiểu, chờ phụ huynh đến chắc là sẽ hiểu thôi.

Sau khi tan học, cô Lưu trở lại văn phòng thì phát hiện mình cũng được nhận một bao, trong đó có hơn mười gói rễ bản lam và hai bình giấm trắng.

Cùng ngày, tại lớp 12/10 trường cấp ba Lệ Bắc.

Đàm Thanh Minh cho Hoàng Á Minh một nụ hôn đầy bất ngờ, bởi Hoàng Á Minh đã chuẩn bị đầy đủ phần cho cô và bố mẹ vợ.

Phó Thành đứng trên bục giảng hô hào rằng: "Mọi người trong lớp đã có đủ, ai muốn mang về nhà thì hôn tớ một cái..." Thế là các bạn nam vội vàng nhào tới.

Diêu Tịnh phát hiện trong ngăn bàn mình có năm gói rễ bản lam, hai bình giấm, một tập khẩu trang và một tờ giấy nhắn: Thực ra chỗ chúng ta không có vấn đề gì, nhưng dùng để an tâm, đừng uống nhiều quá, nếu không hết thì mang về nhà.

Diêu Tịnh cảm thấy cần phải nói cám ơn, mặc dù thấy không cần thiết lắm với mối quan hệ của hai người.

"Nhưng bình thường cậu ấy cũng không tìm mình nói chuyện, mình cũng không thể cứ tìm cậu ấy mãi, giờ tới cảm ơn rồi nói chuyện cũng tốt." Diêu Tịnh bị chính ý nghĩ xuất hiện trong đầu làm cho hoảng sợ, từ khi nào mà thế giới của mình nhỏ đến vậy? Nhưng không thể không thừa nhận rằng bản thân cô hơi hối hận, lúc ấy nói "Tớ đồng ý" không tốt sao, nói thêm một câu "Sau khi tốt nghiệp thì ở bên nhau" làm gì chứ.

Diêu Tịnh quay lại tìm Hứa Đình Sinh, phát hiện anh không có trong phòng học, chạy ra hành lang thì thấy anh đang ở chỗ rẽ dãy các lớp mười một ở phía đối diện, đưa một túi rễ bản lam, giấm trắng và khẩu trang cho một cô học sinh.

Hôm nay, khắp trường cấp ba Lệ bắc đầy múi giấm.

Ngô Nguyệt Vi đang thất vọng vì không mua được rễ bản lam và giấm trắng, ban đầu cô muốn mua một ít cho Hứa Đình Sinh. Ngô Nguyệt Vi tự an ủi bản thân: "Cứ ở lại trong trường chắc không có việc gì đâu."

Ngoài cửa có bạn học gọi: "Ngô Nguyệt Vi, có người tìm này."

Sau đó cô ra cửa, thấy Hứa Đình Sinh.

Vào thứ hai hàng tuần, sau khi ăn cơm trưa, cô luôn đứng ở ven đường chờ Hứa Đình Sinh, lần nào anh cũng trò chuyện vài câu với cô, cổ vũ cô cố gắng học cho giỏi, nhưng anh chưa bao giờ chủ động tìm cô.

Hôm nay anh chủ động tới tìm mình, Ngô Nguyệt Vi thấy rất vui.

Hứa Đình sinh đưa chiếc túi trong tay cho cô, mỉm cười nói: "Thực ra chúng ta sẽ không sao đâu, nhưng cứ uống cho an tâm, em cứ bình tĩnh học hành, đừng lo lắng quá. Còn nữa, thuốc đều có ba phần độc nên đừng uống nhiều quá, uống không hết thì chia cho các bạn... Vả lại không phải anh chỉ đưa cho mỗi em đâu, còn chia cho rất nhiều thầy cô và bạn học nữa."

Lúc nói xong câu cuối, anh có hơi bối rối và lúng túng.

Ngô Nguyệt Vi rất thích phản ứng và biểu cảm lúc này của anh, cô cảm giác hẳn là Hứa Đình Sinh cố tình che giấu tình cảm sau lưng.

"Dạ." Ngô Nguyệt Vi nói: "Hì, em biết rồi."

Hứa Đình Sinh hỏi: "Biết? Em biết gì cơ?"

Ngô Nguyệt Vi nở nụ cười đầy ranh mãnh: "Em biết anh chạy đến tầng của lớp mười một không phải chỉ để đưa cái này cho em, biết anh không thích em nha."

Hứa Đình Sinh nói: "Ồ."

Ngô Nguyệt Vi nói tiếp: "Nhưng mà em thích anh."

Diêu tịnh đi qua, lớn tiếng gọi: "Hứa Đình Sinh, sao cậu lại ở đây? Mau về lớp thôi."