Chương 30: Giống Làm Bài Tập Giải Phẫu(2)

Hứa Đình Sinh không có năng lực ngăn cản chuyện này xảy ra, đương nhiên anh cũng không có suy nghĩ này. Suy cho cùng chuyện này cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng nào, hai nữ y tá vì chuyện bị thương mà nhận được niềm vinh dự rất lớn, giải quyết được vấn đề biên chế, chấm dứt thời gian làm cộng tác viên. Chiến sĩ công an bắt được người bỏ trốn cũng được nhận giấy biểu dương của cấp trên.

Về phía trường học, sang ngày thi thứ hai, cuối cùng cũng có người không thể chịu đựng nổi bầu không khí đầy áp lực này nữa.

Buổi tối, giờ tự học, một nữ sinh bình thường rất chăm ngoan lại nói chuyện to tiếng với cô giáo, rất may là cô thông cảm nên bỏ qua. Nữ sinh kia nói thi đại học là cứt chó, mấy thầy cô ở đây cũng là cứt chó... Sau đó nữ sinh nhào vào lòng cô giáo mà khóc nứt nở.

Một nam sinh khác, bình thường rất lạc quan, đang trong giờ tự học buổi tối cũng đột nhiên đứng lên tự ý rời khỏi phòng học. Cậu ta nhốt mình trong nhà vệ sinh, ngâm đầu trong bồn rửa tay hết nửa tiếng rồi trở về, xin lỗi thầy giáo và các bạn học, ngồi xuống tiếp tục học tập.

"Tình yêu xế bóng" phiên bản cấp ba cũng bắt đầu nhiều hơn. Tình yêu đúng là có thể đem dũng khí cho con người và giúp họ giải tỏa căng thẳng.

Nữ sinh Tống Ni, bạn tốt của ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành, cũng có mối tình đầu trong tình huống như vậy.

Tống Ni là một người rất bình thường, tướng mạo bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích học tập cũng bình thường, nhưng tính cách cô nàng lại rất tốt, hiền lành, dịu dàng, tuy có chút ngốc nghếch nhưng đáng yêu. Cậu bạn Tống Ni thích học ở lớp 12/7, hoàn cảnh gia đình không tốt nhưng lại có thành tích học tập ưu tú và rất đẹp trai.

Hai người họ là bạn học cùng lớp thời mới học cấp hai, Tống Ni yêu thầm cậu ta sáu năm là chuyện mọi người đều biết.

Hai ngày trước, Tống Ni nhận mấy gói rễ bản lam từ Hứa Đình Sinh và hai người kia đưa cho cậu ta. Khi về, Tống Ni bảo cậu bạn ấy rất cảm động, sau đó ngượng ngùng cười nói với nhóm người Hứa Đình Sinh là mình đang yêu, nam sinh kia đã đón nhận tình yêu của cô, hơn nữa còn chủ động nói ra.

Nhưng ngay tối đó, Tống Ni trốn giờ tự học. Sau khi ba người Hứa Đình Sinh học xong hai tiết tự học ra về thì nhìn thấy cô ấy, rõ ràng cô vừa mới khóc, đầu tóc rối bời, quần áo dính đầy bụi đất và cỏ lá.

Phó Thành hỏi Tống Ni bị làm sao, cô ấy không chịu nói, sau khi vệ sinh sạch sẽ thì lén lút trở về phòng ngủ.

......

Đêm hôm đó, nam sinh và Tống Ni hẹn gặp nhau ở bụi cây nhỏ phía sau ký túc xá, đó là lần đầu tiên hai người hẹn hò, Tống Ni muốn mình trông thật xinh đẹp nên cố ý mặc áo sơ mi màu vàng nhạt và chân váy dài.

Tối hôm đó trời có trăng, trừ hai người họ, tất cả các học sinh đều đang ở phòng tự học, bụi cây nhỏ kín đáo lại yên tĩnh, rất thích hợp hẹn hò. Hai người trò chuyện một lúc, cậu ta nói bản thân cảm thấy rất áp lực rồi bỗng ôm lấy cô ấy.

Tống Ni chìm đắm trong hạnh phúc, cô dùng một tay ôm chặt lấy cậu ta, tay kia vuốt ve đầu của cậu ta như đang an ủi một đứa trẻ lạc lõng. Tống Ni chưa bao giờ thấy cậu ta bất lực đến thế.

Nam sinh bắt đầu hôn cô ấy, nụ hôn ấy nồng nhiệt mà điên cuồng.

Đây là nụ hộn đầu tiên của Tống Ni, từ cắn chặt hàm răng đến ngây thơ đáp lại. Hai người mới yêu nhau hai ngày, mặc dù cô cảm thấy hình như tiến triển quá nhanh nhưng không đành lòng cự tuyệt cậu ta.

Tay nam sinh bắt đầu không thành thật, Tống Ni có chút hoảng sợ, lúc tay của cậu ta muốn luồn vào quần áo cô ấy, cô ấy đã kịp thời cản lại.

Nam sinh nói: "Cho anh đi mà."

Tống Ni nhìn vào đôi mắt của cậu ta, bên trong dường như có đốm lửa đang cháy hừng hực. Cô ấy buông lỏng tay ra, cắn chặt môi, mặt nóng như lửa đốt.

Nam sinh luồn tay vào váy của Tống Ni, cô ấy giật mình lên như một con thỏ bị hoảng sợ, lắc đầu nói: "Không được."

Nam sinh nói: "Cho anh."

Tống Ni suy nghĩ rồi nói: "Sau khi tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp có được không?"

Câu ta rơi nước mắt nói: "Xin em, bây giờ anh rất khó chịu, anh rất cần...Cho anh đi, anh sẽ chịu trách nhiệm mà, sau khi tốt nghiệp anh sẽ đến nhà em gặp bố mẹ em ngay, anh cũng sẽ đẫn em đi gặp bố mẹ anh, chúng ta đi học cùng một trường đại học, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn."

Tống Ni do dự một lúc, vẫn lắc đầu.

Cậu ta quỳ xuống: "Xin em, anh sắp điên mất rồi, anh thật sự rất cần em."

Tống Ni hiểu ý tứ trong lời của cậu ta, cậu ta cần chỗ để phát tiết, cần chỗ để giải tỏa nỗi căng thẳng bấy lâu nay. nhưng cô lại quá yêu cậu ta, cho nên cô vừa khóc vừa gật đầu.

Cậu ta nói "Em tốt quá", "Anh yêu em", không để ý đến nước mắt và vẻ mặt đau đớn giãy giụa của Tống Ni, nhanh chóng kéo váy của cô ấy lên.

Sau đó, ánh sáng của đèn pin chiếu tới...