Chương 4: Bào đệ (2)

Nàng chạy nhanh về phía khoảng sân hẻo lánh, trên đường đi, trong đầu lại nhớ tới nhiều thứ. Có một số người trước đây chưa bao giờ để ý tới nhưng họ lại xuất hiện vào những thời khắc quan trọng, dùng thân thể yếu đuối của mình để chống lại lửa giận thế gian. Chẳng sợ cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, trên miệng vẫn hô hoàn, “Trả lại tỷ tỷ cho ta.”

Đến trước cửa sân, sau khi biết cửa đã khóa, Tưởng Hi không chút nghĩ ngợi đá văng. Nhìn nhũ mẫu xuất hiện ở cửa.

"Tam cô nương……. Người…...."

"Nhũ mẫu, tình hình của đệ đệ ta sao rồi?"

Không đợi nhũ mẫu kịp vui mừng, Tưởng Hi liền tự mình đi vào trong phòng. Hóa ra đây là địa phương đệ đệ nàng đã sống từ nhỏ. Hắn rõ ràng là Đích trưởng tử của phủ Thừa tướng, nhưng lại chưa bao giờ được đối xử tử tế chỉ vì cái chết của mẫu thân.

Trong phòng kín gió nồng nặc mùi thuốc. Tưởng Hi liếc nhìn thân thể yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút huyết sắc, thỉnh thoảng lại ho khan.

*Truyện chỉ đăng duy nhất tại Truyenhd và Tyt!

Đây là Tưởng Diêu, bào đệ cùng một mẹ với nàng, chính là huyết mạch tương liên.

"Nhũ mẫu, ai vậy?" Giọng nói khàn khàn của thiếu niên truyền đến tai Tưởng Hi.

Tưởng Hi nhìn thấy hắn đưa tay chạm vào giá nến bên cạnh, không ngờ lại vô tình làm đổ giá nến. Nàng thấy vậy liền nhanh chóng bước tới đỡ.

"Là ai?"

Trong ánh nến chập chờn, Tưởng Hi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên, trong đôi mắt đó, nàng thấy được sự chấn kinh cùng không thể tin được, thậm chí còn có một tia chờ mong.

“Nhũ mẫu, hình như ta nhìn thấy tỷ tỷ.” Hắn đang nói liền ho khan, “Thật tốt, trong mộng ta cũng có thể gặp được tỷ tỷ. Bọn họ đều nói hôm nay là ngày trọng đại của tỷ tỷ ta, tỷ tỷ nhất định là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ."

Tưởng Diêu nói ra lời này, hai mắt Tưởng Hi lập tức đỏ lên. Nàng tiến lên một bước, đi đến bên giường hắn, duỗi tay ôm hắn vào lòng, lặp lại câu nói “Tỷ xin lỗi” vào tai hắn.

Tưởng Hi cảm giác được thân thể thiếu niên hơi cứng đờ, lại nghe được giọng nói của nhũ mẫu từ phía sau.

"Tiểu thiếu gia, đây không phải là mơ, cô nương thật sự đến gặp người." Bà vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

Tưởng Hi nhìn Tưởng Diêu hơi ngẩng đầu, đang định mở miệng thì nghe thấy giọng nói của hắn: "Hôm nay không phải ngày trọng đại của tỷ tỷ sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?"

Tưởng Hi giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, trong đầu hiện lên hình ảnh cái chết bi thảm ở kiếp trước.

Cô xoa đầu hắn, hỏi: "Sức khỏe của đệ thế nào? Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi? Đệ đã đi tìm lang trung?"

Lời nói tuy là hướng về Tưởng Diêu nhưng ánh mắt lại rơi vào nhũ mẫu đứng bên cạnh.

"Lão nô đã phái người đi thỉnh lang trung, nhưng đáng tiếc không có lang trung nào tới xem cho thiếu gia. Lão nô lo lắng tiểu thiếu gia cứ như vậy liền không qua khỏi." Bà vừa nói vừa lau nước mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng cho sức khỏe của ta, hôm nay không phải tỷ thành hôn…..."

"Tam điện hạ không phải là người tốt, hôm nay là ngày hắn thành thân với Tưởng m, có liên quan gì tới Tưởng Hi ta?" Tưởng Hi nói xong, đưa mắt nhìn về phía Tưởng Diêu.

"Nhưng trái lại ngươi bệnh nặng thành như vậy, còn muốn quản chuyện của người khác." Tưởng Hi nhéo mũi hắn.

Tưởng Hi vừa dứt lời, liền cảm giác được tay của Tưởng Diêu dừng trên khuôn mặt nàng, vuốt ve gò má của nàng, một lúc sau mới nghe được giọng nói ôn nhu của hắn: "Thật sự là tỷ tỷ, không phải mộng."

Hắn nhìn nhũ mẫu rồi nói: “Nhũ mẫu, thật sự là tỷ tỷ đến gặp ta.” Giọng nói hơi dương lên cho thấy tâm tình của thiếu niên rất tốt.

"Là cô nương, chính là cô nương, nhất định là phu nhân trên trời phù hộ. Trước đó lão nô đã nói cô nương và lão gia sẽ không bao giờ quên người." Bà liền quỳ xuống lạy trời, thầm nghĩ trong lòng.

Nhìn hành động của nhũ mẫu, Tưởng Hi lại đưa mắt nhìn về phía Tưởng Diêu, nàng đang định nói gì với hắn thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.