Chương 8: Hủy Hôn 2

"Đó là, Tư Quốc đúng là tốt, hiếu thuận lại hiểu chuyện." Cụ bà không thể phủ nhận gật gật đầu.

Lý Tư Quốc ít nói, không có những ý nghĩ xấu xa, từ nhỏ đã chăm chỉ làm việc, ngay cả người vợ ông ta dù có chút tư tâm nhỏ, cũng không động viên ông ta.

"Chị Lý, em đây là muốn nói một chút chuyện của hai đứa nhỏ Siêu Việt và Tư Vũ." Trương Đại Hải lập tức chuyển sang vấn đề chính, không nói nhảm nữa.

Cụ bà nghĩ thầm, biết ngay là ngươi không kiềm chế được. Bà nhướng mày, "Ồ? Hai đứa nhỏ này cũng đã đến tuổi rồi, cũng nên thành hôn, em không phải nói chờ Siêu Việt tốt nghiệp đại học sao? ”

Trương Đại Hải trong lòng cười lạnh, còn muốn leo lên cành cao? Con trai tôi sắp thành con rể cán bộ rồi, kết hôn có thể nhận ban, làm sao có thể kết hôn với con bé nông thôn nhà bà đây?

Trương Siêu Việt không hề sốt ruột, ở nhà Trương Đại Hải đều dặn dò xong rồi, đến đây đều để cho cha hắn nói, cuối cùng do mình nói xin lỗi là xong việc.

"Chị Lý à, không phải em gạt chị chứ hiện tại đều là thời đại mới, không thịnh hành hôn nhân sắp đặt, cái đó xã hội cũ mới có, sẽ bị phê bình." Trương Đại Hải lộ vẻ khó xử nói.

Cụ bà cũng không phải chưa từng thấy qua thế giới, loại kết hôn của tụi nhỏ này mà kéo đến phê bình, quả thực là nhảm nhí, lại còn hù dọa bà ư?

"Ơ này cậu em, cái mũ to như vậy, chúng ta không đội nổi đâu." Cụ bà từ trên thắt lưng lấy xuống một gói thuốc lá, Lý Tư Quốc ở bên cạnh cầm lấy diêm bên cạnh đốt cho bà.

Cụ bà hít hai hơi thuốc, cười nói: "Tôi tuy rằng là lớp người nông thôn chân lấm tay bùn, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, cậu không cần lấy cái kia phủ đầu hù dọa tôi, trong lòng cậu nghĩ cái gì, tôi còn không biết sao. ”



Trương Đại Hải nhìn cụ bà cười gõ tẩu thuốc lá, ông ta cười ha hả nói: "Chị dâu Lý à, không phải em hù dọa, chuyện của bọn nhỏ cũng không thể miễn cưỡng đúng không, nếu chị cũng đã biết, em cũng không đi vòng vo, chuyện của hai đứa nhỏ cứ như vậy bỏ qua đi. ”

Cụ bà đặt ống thuốc trong tay lên giường, nhìn Trương Đại Hải.

Trương Đại Hải thấy bà không nói tiếp, ông ta tiếp tục nói: "Em cũng biết, con bé Tư Vũ mấy năm nay đi theo bên cạnh Siêu Việt, chắc chắn cũng có tình cảm, nhưng em cũng không có cách nào, Siêu Việt ở đại học gặp được bạn học cùng chí hướng, em cũng không khuyên được. ”

Trương Siêu Việt nhìn Lý Tư Vũ vẫn cúi đầu không nói lời nào, trong mắt cậu ta có chút ghét bỏ, có điều lời cha dặn dò cậu ta cũng không quên.

"Tư Vũ, là anh có lỗi với em, anh và cô ấy có rất nhiều điểm chung. Anh xin lỗi! ”

Lý Tư Vũ cúi đầu vụиɠ ŧяộʍ cười, có điều cô vẫn không ngẩng đầu, cũng không nói lời nào.

Lúc này còn phải để cụ bà quyết định, dù sao việc này cô không tiện mở miệng, nếu là nguyên thân, không chừng hiện tại sẽ om sòm lăn lộn.

Cụ bà thở dài, cho rằng Lý Tư Vũ không nỡ, nhưng cũng biết Trương Siêu Việt này chính là chê nghèo yêu giàu, bà căn bản không bao giờ đem con gái yêu giao cho người như vậy.

"Cứ như vậy?" Cụ bà nhìn Trương Đại Hải, một ánh mắt cũng không nhìn Trương Siêu Việt.

Trương Đại Hải trong lòng cười lạnh, quả nhiên còn phải mất chút thịt, bằng không cụ bà này cũng không thể để cho mình bình yên ra khỏi cửa.