Chương 9: Từ Chối

"Chị dâu, chẳng phải em biết trên trại khai thác gỗ trên thị trấn đang tuyển kế toán sao, đội chúng ta có hai vị trí, em dự định giữ cho Tư Vũ một cái. Đến lúc đó Tư Vũ đi lên trấn làm việc, thì sau này còn có nhiều lựa chọn hơn sao?”

Ý trong lời nói của Trương Đại Hải, đương nhiên chính là sau này Lý Tư Vũ không chừng tìm được người nuôi ăn, vậy không phải cũng rất tốt sao?

Cụ bà đương nhiên cũng hiểu, chẳng qua không nghĩ tới còn có chỗ tốt này, vốn khi xảy ra chuyện này, bà cũng không cần thiết phải kết thân với nhà họ Trương nữa.

"Mẹ, con không cần công việc này." Lý Tư Vũ không muốn bị tai tiếng, chuyện này vốn là nhà họ Trương đuối lý, nếu bọn họ nhận vị trí này, đó lại là một chuyện khác rồi.

Người không biết chuyện liền cho rằng nhà họ Lý bọn họ vì một vị trí đi thị trấn làm việc, đem hôn sự của con gái mình bán đi, thật sự là khó nghe.

Cụ bà cũng tỉnh táo lại, chỉ nhìn cô thở dài: "Tư Vũ không muốn rời khỏi nhà, chuyện này cũng thôi đi, chuyện nhà các người, trong lòng tôi biết rõ, cậu cầm những thứ này về đi, sau này hôn sự không cần nhắc tới, nhà họ Lý chúng tôi cũng không cần cậu bố thí cái gì. ”

Trương Đại Hải có chút không hiểu, dựa theo tính tình lúc trước của Lý Tư Vũ, có cơ hội làm việc này trên thị trấn, còn không phải trong nháy mắt sẽ vứt bỏ Trương Siêu Việt.

Tuy nói Trương Siêu Việt sau này tiền đồ chắc chắn không chỉ có thế, nhưng chỗ tốt trước mắt cũng không nhỏ?

"Chị Lý, chuyện này cứ như vậy?" Trương Đại Hải không hiểu rõ nhìn Lý Tư Vũ, sau lại nhìn cụ bà.

Cụ bà gật gật đầu: "Vương Đại Nha tôi nói là làm. ”

"Mẹ..." con trai thứ ba Lý Tư Dân ở bên cạnh có chút làm không được.



Lý Tư Vũ không đi, ông ta có thể đi mà, đó chính là tiền đó!

“Câm miệng!” Cụ bà trừng mắt nhìn con trai thứ ba không có tiền đồ, bà quay đầu không để ý tới ông ta nữa.

Người con trai thứ ba này cũng không tự nghĩ xem, người ta tuyển công nhân trên thị trấn nhất định là cần có bằng cấp, ông ta tiểu học còn chưa tốt nghiệp, như thế nào đi ứng tuyển? Cái này giống như là mắt thấy chỗ tốt nhưng không có mệnh dùng, đúng là làm mất mặt nhà họ Lý.

Lý Tư Dân có chút không phục, ông ta trừng mắt nhìn Lý Tư Vũ bên cạnh, dựa vào cái gì mà mẹ đối tốt với em gái? Một con nhóc bé xíu mà thôi!

Lý Tư Vũ nhìn thấy ông ta như vậy, cô chớp chớp mắt vô tội, ông có năng lực thì trừng mẹ ý, so với tôi làm cái gì?

"Nếu chị Lý không muốn thì bỏ đi, sau này trên đội mọi người có chuyện gì thì trực tiếp nói với em là được." Trương Đại Hải không kiên trì, sau này có chuyện gì giúp một phen là được, chỉ cần không quá đáng, ông ta đều có thể giúp được.

Mọi người không nói thêm nữa, Trương Đại Hải đứng dậy mang theo Trương Siêu Việt muốn đi.

Cụ bà ngẩng đầu gọi ông ta lại: "Ấy, cậu em chờ một chút, đem thứ này về đi, không phải ngày lễ ngày tết đừng tặng mấy thứ này, sắp qua năm mới, cầm về cho Siêu Việt ăn đi, nó đi học cũng rất vất vả, cần bồi bổ nhiều hơn. ”

Trương Đại Hải thấy bà ta không phải giả vờ từ chối, ông ta lập tức xách đồ mang đi.

Trước khi đi, Trương Siêu Việt nhìn Lý Tư Vũ, sau đó lập tức đi theo cha hắn ra cửa.

Cụ bà nghe thấy tiếng bên ngoài đóng cửa lớn, bà liền nhìn về phía Lý Tư Vũ: "Tư Vũ, con không đi cũng được, chúng ta cũng không thèm nhận ơn nhà bọn họ. Nếu con muốn đi làm trong thị trấn, ngày mai mẹ sẽ nói với chị gái con, để nó tìm cho con một công việc tốt hơn nhé. ”