Chương 5

Trong phòng lặng im hồi lâu, mới nghe được người nọ chần chờ gọi nàng một tiếng: “A nguyên.”

Tề Úc chật vật từ trên mặt đất bò lên, ngồi xổm bên mép giường nhìn nàng.

Hắn ta cưỡng bách chính mình gợi lên khóe miệng, ôn nhu nói: “A Nguyên lại đùa ta nữa phải không. Vừa rồi là ta tự chủ trương, sau này ta tuyệt không tái phạm nữa. Sắc trời không còn sớm, chắc là nàng cũng mệt mỏi rồi, để ta hầu hạ nàng thay y phục rồi nghỉ ngơi……”

Hắn nói xong duỗi tay ra muốn đỡ nàng, lại bị nàng lạnh nhạt né tránh.

“Lời ta nói không đủ rõ ràng sao?”

Ánh mắt Đàn Nguyên nhàn nhạt liếc qua, lập tức thấy được khuôn mặt có thể nói nhu nhược đáng thương, ngũ quan tinh xảo hơn cả nữ nhân, làn da tái nhợt trong suốt, hốc mắt ửng đỏ, cùng với đôi con ngươi ẩn ẩn phát run, những thứ này đều nói lên rằng hắn ta đang sợ hãi và ấm ức.

Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ nhịn không được mà ôm hắn ta một cái, liền lớn tiếng nói chuyện đều luyến tiếc.

Nhưng hình dáng người trước mắt này đang không ngừng đan xem chồng chéo với người đàn ông nàng nhìn thấy vào ngày nàng khó sinh ấy, dường như lúc nào cũng thoáng hiện lên dáng vẻ của năm năm sau.

Hai tay đang đan trước bụng của nàng không tự giác xiết chặt, Đàn Nguyên trầm giọng: “Ta mệt rồi, ngươi lui ra đi.”

Người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định: “A Nguyên……”

“Nguyệt Hà, Nguyệt Vi.” Nàng nhìn về phía hai nha hoàn đang ngơ ngẩn đứng bên ngoài gian phòng: “Hôm nay ta không khỏe, mời Tề công tử đến biệt viện nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Nguyệt Hà vội đồng ý, lôi kéo Nguyệt Vi tiến lên: “Công tử…… Xin mời.”

Thấy nàng thật sự làm vậy, sắc mặt Tề Úc không khỏi trầm xuống vài phần, nhưng cảm xúc cũng chỉ lướt qua trong giây lát, dù sao hắn ta am hiểu nhất là ngụy trang, đến mức làm người khác nhìn không ra sơ hở.

"Được, vậy nàng nghỉ ngơi sớm đi."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, sợi dây căng thẳng trong lòng nàng khó khăn lắm mới buông lỏng xuống một chút.

Nàng nhéo nhéo mi tâm, thầm nghĩ trong lòng: Vừa rồi suýt nữa không nhịn được muốn gϊếŧ người...

May mắn là thù hận còn chưa đến mức bao trọn lý trí của nàng.

Chỉ là hắn ta đa hủy đi tâm huyết năm năm của nàng, lại còn diệt toàn tộc Đàn thị, cứ như vậy để hắn ta chết thì quá mức dễ dàng.

Nàng phải nghĩ biện pháp đưa hắn ta vào địa ngục chân chính, thỏa thuê tra tấn một phen, như thế mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.

Nàng nằm xuống nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi quanh người khiến nàng không kịp suy nghĩ nhiều về việc làm thế nào để báo thù, đã nặng nề ngủ thϊếp đi...

Trong mộng, là mùa xuân năm Khánh Chương thứ tám, năm thứ ba sau khi nàng và hắn ta thành hôn.

Hoa Lăng Tiêu ở phía tây khóa viện Tề phủ đang nở rất đẹp, leo lên vách tường, màu cam diễm lệ chiếu rọi ngay cả ráng chiều nơi chân trời cũng phải chịu kém mấy phần.

Nàng vừa tiễn huynh trưởng Đàn Chiêu tới thăm mình ra về, đã thấy người hầu của Tề Úc vội vã chạy tới.

"Phu nhân, không xong rồi!" Người hầu còn chưa tới trước mặt đã quỳ trên mặt đất, vừa lăn vừa bò đến bên chân nàng: "Phu nhân nhất định phải cứu công tử!"

Nàng nhíu mày, Nguyệt Hà ở bên cạnh liền thay nàng mở miệng: "Công tử cũng đã vào triều làm quan rồi, sao ngươi cứ mang mãi dáng vẻ không chịu nổi sóng gió dậy? Còn không nhanh chóng mà nói xem chuyện gì."

"Vâng, vâng!" Người hầu kia khó khăn nuốt nước miếng, lau mồ hôi trên trán nói: "Hôm nay sau khi vào triều trở về, công tử vốn là muốn đến phường thị ở Nam Nhai lấy bộ trang sức đã đặt trước cho người, nhưng khi chưởng quỹ lấy đồ ra, tiểu công tử của Hộ bộ thượng thư cũng nhìn trúng vật này, chết sống nhất định phải cướp về cho tiểu thϊếp của hắn ta! Công tử không cho, hắn ta liền động thủ đánh người, trong miệng còn mắng công tử là..."

Nghe gã càng nói thanh âm càng nhỏ, Đàn Nguyên nheo mắt, hỏi: "Là cái gì?"

Người hầu run rẩy: "Là... loại ăn bám nghèo kiết hủ lậu... không trèo lên được mặt bàn."

"..."

Bốn bề đột nhiên yên tĩnh.

Mấy ngày nay sắp vào hè nên rất oi bức, lúc này lại mơ hồ xẹt qua một cơn gió mát, thổi cho gã sai vặt kia tê dại.

"Biết rồi." Một lát sau Đàn Nguyên trầm giọng đồng ý, xoay người vào trong nhà: "Ngươi ra cửa đón người đi, lúc này chắc cũng sắp về rồi."

“Dạ?" Người hầu kia vẻ mặt ngây ngốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra cổng, quả nhiên thấy xe ngựa dừng ở cửa, chủ tử đang chuẩn bị xuống xe.

Chưa tới một khắc, Tề Úc đã cho người mang bộ trang sức kia sang, mà hắn ta lại không chịu tới gặp nàng.

Đàn Nguyên bưng thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn đi vào thư phòng, không cho người thông báo, cửa cũng không gõ, thẳng chân cất bước đi vào.

Người nọ đang thay y phục, nghe được thanh âm vội vàng khép cổ áo xoay đầu lại, chột dạ nói: “Nàng… sao nàng lại tới đây?"

Đàn Nguyên đặt thuốc lên bàn, lại kéo cổ áo hắn ta: “Ta và chàng đã là phu thê gần ba năm, còn che giấu gì nữa. Để ta xem xem, bị thương chỗ nào rồi?"

Tề Úc tự nhiên không lay chuyển được nàng, hậm hực buông lỏng tay xuống, lộ ra vết thương trên ngực và bụng.

Nước da của hắn ta vốn trắng nõn như nữ tử, cho nên khi bị thương lại càng thêm rõ ràng, chỗ xanh chỗ tím, nhìn thấy mà giật mình.

Đàn Nguyên không nhịn được nhíu mày, chợt nghe thấy hắn ta ôn nhu nói: "Không có việc gì, ta không đau."