Chương 9: Tiêu Huân Nhi

Trong một căn phòng xa hoa một mảnh chiến trường bừa bãi, dấu vết làʍ t̠ìиɦ của có mặt khắp nơi.

Từ giường ngủ đến bàn trà, từ cửa chính cho đến vách tường... đâu đâu đều có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô đọng lại, da^ʍ hương thoang thoáng khắp phòng tạo nên một khung cảnh khiến người huyết mạch dâng trào.

Tuy vậy, cuộc vui vẫn chưa kết thúc, từng đợt rêи ɾỉ kiều diễm của nữ nhân vẫn vang lên một cách không ngừng.

Trên giường, hai thân ảnh vẫn đang tích cực vận động những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại, âm thanh " bạch bạch " của da thịt chạm nhau cứ đều đều vang lên.

Hai người này một người là Tiêu Phong còn người còn lại ác một thiếu nữ khoảng 13 , 14 tuổi xinh đẹp vô cùng , bên cạnh họ là thiếu nữ khác đã bị hắn chơi đến thoát lực ngất xỉu.

“ A~!! ” từng đạo mê người thanh âm từ trong miệng không ngừng phát ra, lúc này nàng đang nằm ở trên người Tiêu Phong không ngừng nhún nhảy lên xuống uốn éo phục vụ ©ôи ŧɧịt̠ của hắn.

Nằm ở trên giường Tiêu Phong vô cùng hưởng thụ , hai bàn tay cũng không nhàn rỗi lúc thì xoa bóp lấy cặρ √υ" đang phát triển của nàng , lúc lại mò xuống phía dưới không ngừng nghịch hạt le của nàng . Nếu có người kẻ đây thì họ sẽ nhân ra hai tiểu cô nương dâʍ đãиɠ này là Tiêu Mị và Tiêu Nguyệt , hai tiểu thiên tài của Tiêu gia .

Cho đến một lát sau nụ cười tà trên mặt hắn càng đậm hơn, dùng tay vỗ mạnh một cái vào bờ mông co dãn đàn hồi của Tiêu Mị .

Bốp!

" Ưʍ...ân....chủ... aaa... chủ nhân... ngài muốn ra sao... aaa...bắn đi... bắn hết vào bên trong nô tỳ đi.....aaaaaa..... làm nô tỳ mang thai đi... ư ư ư..."

Tiêu Mị hiểu ý, nét mặt mê ly bắt đầu lớn tiếng da^ʍ khiếu lên, âm thanh dù có khàn đi do rêи ɾỉ quá lâu nhưng vẫn ngọt ngào động lòng người, cùng với đó là đôi mong tròn không ngừng nâng lên hạ xuống tạo nên một trận rung động dữ dội.

" Hừm, ta ra... nhận lấy đi, Thụ thai đi con điếm .!"

Tiêu Phong rùng mình, hai tay đặt trên eo đối phương kéo mạnh xuống, đâm một cú lút cán vào đến tận cùng tử ©υиɠ, sau đó ào ạt bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ .

" Aaaaaaaaa "

Tiêu Mị cũng đồng thời đạt đến cao trào, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, toàn thân run rẩy dữ dội, dâʍ ŧᏂủy̠ càng là như suối phun ấm nóng bắn lên ©ôи ŧɧịt̠ của Tiêu Phong .

Sau đó , trợn trắng mắt ngã gục xuống người Tiêu Phong , Tiêu Mị cứ như vậy bị hắn chơi đến bất tỉnh nhân sự, trên khóe mắt giăng đầy bi thương nước mắt, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười thõa mãn vô cùng .

Vài ngày trước , Tiêu Phong đến ô thản thành rồi gửi một bức thư cho Tiêu Huân Nhi . Trong khi chờ đợi hắn bắt tiểu cô nương Tiêu Mị đến để gϊếŧ thời gian , với kinh nghiệm chơi gái của mình hắn dễ dàng biến hai nàng thành hai con điếm dâʍ đãиɠ .

……….

Đại sảnh trang viên .

Tiêu Phong quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế chủ vị, thích ý uống lấy một tách trà thơm.

Trong cảm nhận của hắn, một bóng đen nhảy lên trên nóc nhà, bắt đầu di chuyển với vận tốc khá nhanh, cuối cùng đáp xuống sân viên nhà hắn.

Đó là một hắc y nhân mặc đấu bồng đen che khuất toàn thân, chỉ để lộ duy nhất nửa khuôn mặt dưới với chiếc cằm nhỏ xinh thon thả, nhìn thôi là đã biết nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ.

" Huân Nhi tiểu thu không biết đêm hôm khuya khoắt lén lút đột nhập vào trang viên của tại hạ là có ý gì!"

Đợi cho đối phương tiến vào đại sảnh , Tiêu Phong mới cười nhạt mà hỏi, cho dù chính hắn mới là kẻ uy hϊếp đối phương phải đến đây.

" Tiêu công tử đúng là quý nhân mau quên, chẳng phải lúc chiều chính ngài hẹn Huân Nhi đến hay sao? Còn nói là muốn diệt Tiêu Gia và cả... Cổ tộc nữa!"

Mũ đấu bồng được vén xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, tinh xảo hoàn mỹ, dường như một vị tiên tử trên chín tầng trời không ăn khói lửa nhân gian.

" Ồ, vậy sao? Huân Nhi tiểu thư thông cảm, dạo này già cả nên có phần lú lẫn rồi, để ngươi chê cười!"

Lâm Minh cười nhạt nói, công phu da mặt này xem ra so với thần công giường chiếu cũng không kém bao nhiêu.

" Ngươi rốt cục là ai , ngươi đã biết những gì rồi .” Tiêu Huân Nhi lạnh lùng nhìn Tiêu Phong nói .

Trầm mặc hồi lâu, Huân Nhi mới nói ra được một câu tràn đầy tính uy hϊếp ra khỏi miệng, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười khinh miệt của Tiêu Phong .

" Cổ tộc, một trong Bát Đại Đế tộc , trong tộc Thánh cấp cường giả có hơn hai con số."

“ Nhưng ….. ở đấu khí đại lục này không chỉ có cổ tộc đâu . Nếu ta nói kế hoạch của cổ tộc cho các viễn cổ bát tộc khác thì sao , đặc biệt là hồn tộc thì sẽ ra sao nhỉ Cổ Huân Nhi tiểu thư .” Tiêu Phong ko đợi Huân Nhi trả lời liền nói tiếp .

" Làm sao ngươi biết .”

Huân Nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần hơi khủng hoảng , người này ko ngờ biết được thân phận của nàng và kế hoạch của gia tộc .

" Tại sao ngươi lại muốn đối phó Tiêu Gia và Cổ tộc, bọn ta đâu có ân oán gì với ngươi!"

Huân Nhi răng ngà cắn nhẹ môi hồng, trong mắt chứa đầy lửa giận và khó hiểu.

" Nếu ta nói đó là vì... ngươi thì sao, Cổ Huân Nhi!"

Tiêu Phong như cười như không nhìn Huân Nhi, hắn bỗng dưng phát hiện mình đối với việc trêu chọc cô gái trước mắt này có hứng thú cực lớn.

" Ta "

Huân Nhi trợn to mắt, sau đó âm thanh tràn đầy không thể tin.

Tiêu Phong gật đầu, sau đó không đợi đối phương phản ứng đã phất nhẹ tay một cái, một luồng hấp lực quỷ dị lập tức kéo Huân Nhi bay về phía hắn.

Huân Nhi hoa dung thất sắc, muốn phản kháng lại nhưng bi ai phát hiện tu vi bản thân vô thanh vô tức đã bị chế trụ rồi, bây giờ chỉ còn là một cô gái tay yếu chân mềm!

" A, ngươi làm gì, mau buông ta ra... súc sinh!"

Cảm nhận bản thân rơi vào một cái l*иg ngực cường trán, mùi hương nam tính nồng nàn ập vào khoang mũi khiến Huân Nhi xấu hổ hai má đỏ lên, cơ thể uốn éo ra sức giãy dụa, nhưng như vậy chỉ càng khiến Tiêu Phong thích thú thêm.

" Làm gì?? Làm ngươi chứ còn làm gì!!"

Tiêu Phong cười lên da^ʍ dật, sau đó há miệng rộng lập tức bao trùm đôi môi hồng của Huân Nhi, một tay thì thò vào trong ao nắn bóp bộ ngực đang phát triển , còn một tay thì đưa xuống liên tục xoa nắn Mông nàng .

Huân Nhi hai mắt dại ra, nụ hôn đầu của cô cứ thế là không có rồi!

Nụ hôn cô muốn giành cho Tiêu Viêm ca ca mà mình yêu quý nhất đã...mất rồi!

" Súc si....."

Mở miệng ra định chửi một câu, nhưng Tiêu Phong chỉ chờ có vậy lập tức xua lưỡi vào trong, bắt lấy chiếc lưỡi hồng mịn nhỏ nhắn của đối phương mà liên tục chơi đùa.

Huân Nhi không ngừng phản kháng, dùng tay đánh phình phịch lên lưng Lâm Minh, nhưng lực đạo so với phòng ngự của hắn không khác gì mát-xa.

Kể cả đầu lưỡi hắn cũng cứng như thép nguội, Huân Nhi cắn đến ê cả răng mà chẳng có chút xi nhê gì.

Hơn một tiếng sau đó , Tiêu Phong mới chịu buông tha cho Huân Nhi.

Huân Nhi lúc này cả người đỏ ửng, sắc mặt mệt mỏi, trên người không có bao nhiêu che lấp, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện hai dòng nước mắt, không khỏi khiến người khác thương tiếc.

Lúc này, hắn và Huân Nhi vẫn còn ngồi trên ghế, ôm người ngọc trong lòng hắn không ngừng mà dùng tay chơi đùa với cặρ √υ" nhỏ cùng khe l*и hồng hào ướŧ áŧ của nàng .

" Hức... ưʍ.... van... van..xin ngươi... buông tha ta... đừng!! Đừng làm nữa!!"

Huân Nhi hơi thở gấp gáp nức nở nói, lúc này đây cô đã không còn dáng vẻ hằng ngày của Đại tiểu thư Cổ tộc hay thiên tài nữa, còn lại đấy chỉ là một cô gái yếu đuối đang bị người sàm sỡ.

" Buông tha ngươi!"

Tiêu Phong nghe vậy cười một tiếng, sau đó đưa miệng tới ngậm lấy vành tai trắng mịn như ngọc của đối phương, da^ʍ da^ʍ mà nói rằng

" Có thể a, chỉ cần... ngươi bú ©ôи ŧɧịt̠ của ta là được!"

" A~ ta không thể... ta lại không thể tiếp tục có lỗi với Tiêu Viêm ca ca "

Huân Nhi nghe vậy lập tức hoa dung thất sắc, không biết lấy từ đâu ra sức lực mà bắt đầu dãy giụa lên.

Cô không nghĩ tới rằng tên khốn kiếp trước mắt lại muốn cô ngậm lấy cái thứ đó đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn ra nuốt hết.

" Hắc, ngươi không làm. Tốt thôi, như vậy để ta nhân cơ hội này phá trinh của ngươi, chính thức khiến cho Tiêu Viêm ca ca kia bị cắm sừng !!"

Tiêu Phong cười nhẹ uy hϊếp nói, chắc chắn hắn sẽ không làm thật, bởi vì như vậy sẽ ko vui nữa .

Tiêu Phong muốn, chính là đến khi mà Huân Nhi rơi vào tuyệt vọng cùng cực thì mới một lần chiếm lấy đối phương hoàn toàn, kể cả tâm hồn thể xác lẫn tâm trí biến nàng thành một con nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© trung thành với hắn tuyệt đối .

Sau đó, hắn buông Huân Nhi ra, ấn mạnh người ngọc quỳ xuống dưới chân mình.

" Nhanh lên nào, muốn ta tha cho ngươi thì hãy tích cực làm cho ta hài lòng đi. Nếu không, chẳng những ngươi mất đi thân xử nữ mà cả Tiêu Viêm cũng phải..."

" Ô ô, đừng... người đừng động đến Tiêu Viêm ca ca... ta làm... ta làm..."

Huân Nhi vô lực sợ hãi nói, nước mắt rơi như mưa, không nghĩ đến mình lại phải một lần nữa chủ động làm việc này, hơn nữa còn vì gia tộc và người yêu mà vô pháp cự tuyệt.

Ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt bình thường nhưng đầy tà khí của Tiêu Phong , Huân Nhi bi thương từ tâm tuôn ra, nhưng vẫn không thể không điều động lấy hai cánh tay thon dài trắng nõn của mình cầm lấy cự ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của hắn.

" Haha... dâʍ đãиɠ Huân Nhi, cố gắng lên, ta rất mong chờ đó!"

Tiêu Phong cười ha hả nắm lấy Huân Nhi một đầu đen mượt tóc dài, hạ thân hơi động một cái lập tức khiến cho cự vật thâm nhập đối phương ấm áp miệng nhỏ.

" Ha ha, đúng, chính là thế này... dùng lưỡi đi, ừ liếʍ mạnh vào.... haha, nét mặt ngươi thật tốt nhìn..."

Tiếng cười da^ʍ dãng cứ vậy phiêu đãng khắp đại sảnh trong đêm đen khuya khoắt không ngừng.

Hơn một giờ sau, Huân Nhi nhận lấy một bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai mắt vô thần bước ra khỏi trang viên, bên khóe miệng vẫn còn lấy một dòng trắng đυ.c không ngừng chảy xuống .