Chương 12: Lời Đồn

“Phốc…… Chính ca, ông đang nói đến ông lão tự nhận là thần tiên chúng ta gặp trên đường lớn ở tỉnh thành sao?” Cao Minh thật sự nhịn không được xen mồm hỏi.

Lúc trước ở tỉnh thành gặp được ông lão kia, bề ngoài nhìn qua tiên phong đạo cốt, mở miệng liền lừa dối anh em bọn họ. Nhưng mà, ông lão này cũng nói được một chuyện, nói Từ Khải Chính năm nay có tai ương huyết quang, không cẩn thận sẽ mất mạng. Chọc Từ Khải Chính tức giận không thôi, thiếu chút nữa đập bể quầy hàng của ông ta.

Từ Khải Chính căn bản không tin lời lão nhân kia nói, hiện tại lại lấy ra lừa dối cháu ngoại gái.

“Tiểu Minh, ông cũng nhớ rõ đi? Lúc trước đại sư chính là nói về cháu gái tôi như vậy đúng không?” Từ Khải Chính ngẩng đầu nhướng mày nhìn Cao Minh một cái.

“Còn không phải sao? Lão thần tiên đã nói, đỉnh đầu trường giác cả đời giàu có, gặp nạn thành tường!” Cao Minh thực thức thời mà tiếp lời nói.

“Đúng vậy, Trăn Trăn, cháu đừng suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, cũng đừng nghe mấy người đó nói vớ vẩn. Qua hai tháng nữa, cháu sẽ đi đến thành phố lớn đọc sách. Cháu cố gắng học, học đại học xong thì học thạc sĩ, học thạc sĩ xong lại học tiến sĩ. Chỉ cần cháu học được, cậu nhỏ nhất định sẽ nghĩ cách nuôi cháu đi học!” Từ Khải Chính hào khí mà nói.

Cao Minh nhìn bộ dạng khí phách hăng hái này của hắn, cằm muốn rơi xuống. Trách không được huynh đệ trong bang đều nói, đừng nhìn Từ Khải Chính ít tuổi, tương lai nhất định sẽ là người ba tốt!

Còn không phải sao, Từ Khải Chính nói như thế nào cũng đã nuôi Lục Trăn Trăn nhiều năm như vậy. Kể cả vẫn luôn lạnh nhạt với Lục Trăn Trăn, cũng đã tích lũy không ít kinh nghiệm làm ba.

Lục Trăn Trăn nghe cậu nhỏ nói xong, vành mắt lại đỏ.

Người không quan tâm cô, cầm tiền của người khác cũng không muốn cho cô đi học; người quan tâm cô, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi cô đi học.

Lại nói tới bên kia, Vương thẩm hàng xóm của Lục Trăn Trăn là một người tốt bụng.

Từ khi Lục Trăn Trăn mất cha mẹ, Vương thẩm vẫn luôn quan tâm Lục Trăn Trăn có thêm. Thường thường cho Lục Trăn Trăn cái bánh có nhân hay cái bánh bao, đây đều là một phần tâm ý.

Vốn dĩ Vương thẩm vẫn luôn rất bội phục cách làm người của Lưu quả phụ. Từ sau khi chồng qua đời, Lưu quả phụ vẫn chịu nuôi sống cô con gái không có quan hệ huyết thống Lục Trăn Trăn, còn cho Lục Trăn Trăn học hết cấp ba. Không có mấy người phụ nữ có thể làm được việc này!

Cũng chính vì nguyên nhân này, mấy năm nay Lưu quả phụ ở trong thôn vẫn luôn được mội người tôn kính. Năm ngoái, trong thôn còn báo danh cho Lưu quả phụ làm nhân vật truyền động lực trên đài truyền hình tỉnh.



Cơ hồ tất cả mọi người nói, Lưu quả phụ tâm tính tốt, làm người thiện lương.

Kết quả, hôm nay Vương thẩm nghe ra, mọi chuyện căn bản lại không phải như vậy. Lưu quả phụ vẫn luôn đòi phí sinh hoạt và học phí của Lục Trăn Trăn từ bên Từ Khải Chính?

Từ Khải Chính là người nào? Đã được Từ gia thôn công nhận là tên bại hoại, xấu xa. Cơ hồ tất cả mọi người Từ gia thôn đều đánh giá hắn là, “Chó con không học giỏi, làm mất mặt cha mẹ, tương lai không thể thành người!”

Từ Khải Chính chính là người điên, đánh nhau gây chuyện không thiếu cái gì! Ngày thường ở huyện thành cờ bạc sa ngã, căn bản là không có công việc đứng đắn.

Người như vậy cư nhiên cho Lưu quả phụ 8000 đồng, phải giao tiền học phí cho Lục Trăn Trăn?

Vậy Lưu quả phụ làm cái gì? Một phân tiền cũng không tốn, một chút mệt cũng chưa ăn, liền có thanh danh tốt? Vậy mà cũng dám nói sao?

Vương thẩm vừa quay đầu liền đem việc này nói cho hội chị em.

Trong thôn nhóm ba cô sáu bà thích nhất là tụ tập tám chuyện. Huống chi có mấy chị dâu đã sớm không thích Lưu quả phụ luôn thích làm ra vẻ ta đây.

Thực mau, mấy chuyện đòi tiền của Lưu quả phụ đã truyền khắp Từ gia thôn.

Ở Từ gia thôn đại đa số người đều mang họ Từ, cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ đều có quan hệ họ hàng. Thôn dân ở chung tương đối hòa hợp, chính là giản dị bổn phận nhưng không dễ bắt nạt.

Thường xuyên qua lại, đoàn người liền suy nghĩ cẩn thận, có một số người thậm chí còn mở rộng đề tài.

“Lưu quả phụ thật đúng là muốn lập đền thờ nha! Bà ta thật giỏi giang, thật biết cách chơi người Từ gia thôn chúng ta!”

“Nói huỵch toẹt ra, cái ông Lục Tam Thủy kia cũng không phải loại người tốt gì. Vợ hắn vừa chết, hắn liền cưới Lưu quả phụ vào cửa, còn bỏ mặc cậu em vợ Từ Khải Chính, bằng không Từ Khải Chính làm gì lăn lộn đến nông nỗi giống hiện tại?”

“Aiz, không biết bà đã nghe đồn chưa, Lục Tam Thủy kỳ thật sớm đã thông đồng với Lưu quả phụ. Cho nên, Lục Tam Thủy mới gấp gáp cưới Lưu quả phụ vào cửa! Bà tính đi, tuổi tác của Lục Tiểu Bảo, là chưa kết hôn đã có đi?”