Chương 25: Nỗ Lực

Đời trước Lục Trăn Trăn không nơi nương tựa, không nhà để về, một mình phiêu bạc bên ngoài.

Bị hố, bị lừa gạt, bị ghét bỏ, bị người ta xem thường, thậm chí bị ẩu đả nhục mạ. Mỗi lần gặp được những chuyện khổ sở đó, cô đều cắn răng vượt qua.

Nguyên nhân chính là vì mười mấy năm như vậy, Lục Trăn Trăn mới hiểu rõ tình cảnh và tâm tình của cậu nhỏ.

Thế giới này vốn rất tàn khốc, tiền đâu có dễ kiếm như vậy?

Có vài người đầu thai tốt, vừa sinh ra đã có được gia tài bạc triệu. Cậu nhỏ lại có cái gì? Lục Trăn Trăn lại có cái gì?

Bọn họ thân ở dưới hố to, nếu không dựa vào nhau bò lên phía trên, thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, cậu nhỏ cũng sẽ ở đầm lầy càng lún càng sâu!

Cho nên, nhân cơ hội lần này! Xin hãy nắm lấy tay của cháu, tin tưởng cháu! —— Lục Trăn Trăn phát ra lời khẩn cầu từ nội tâm.

Bất tri bất giác, nước mắt cô tràn đầy hốc mắt, cô lại vẫn cố chấp mà nhìn cậu nhỏ.

“Trăn Trăn, cháu đừng khóc nha!” Từ Khải Chính hoảng loạn mà nhìn cháu gái, không ngừng thay cô lau nước mắt.

Nước mắt Lục Trăn Trăn lại không ngừng chảy xuống. Cậu nhỏ của cô thật sự quá khổ, đời trước cũng quá thảm!

Vận mệnh như vậy, nếu kiếp này cô không ngừng nỗ lực, không ngừng trả giá, cũng có thể thay đổi đúng không?

“Cậu nhỏ, chúng ta cùng nhau nỗ lực thử xem được không? Để có một cuộc sống tốt hơn!” Lục Trăn Trăn nghẹn ngào khẩn cầu nói.



“Được!” Giờ khắc này, Từ Khải Chính dùng sức mà nắm chặt tay.

Lục Trăn Trăn rốt cuộc bán xong nốt cái bánh rán cuối, cô nhanh chóng thu thập xe bánh rán, tính toán đưa cậu nhỏ về bệnh viện trước.

Lục Trăn Trăn không ngừng cúi đầu, xin lỗi mấy cô bác đang xếp hàng chờ mua bánh rán, nhưng không ai chỉ trích cô làm ăn buôn bán không tuân thủ.

Mấy người xếp hàng đều có cuộc sống bình thường. Bọn họ biết ai cũng có thời điểm khó khăn, bọn họ cũng có thể lý giải tình cảnh của Lục Trăn Trăn và cậu nhỏ.

Nhìn cô bé lau nước mắt, thấy ông cậu trẻ tuổi mang biểu tình hối hận tự trách, cơ hồ mọi người đều bị xúc động.

Đặc biệt là mấy anh em trong bang của Từ Khải Chính, bọn họ thậm chí không dám lộ diện, cs như vậy đứng ở trong đám người, nhìn Từ Khải Chính cùng cháu gái hắn.

Hai đứa trẻ không ai quản, luôn phải chịu bạc đãi. Đứa lớn hơn liều mạng giãy giụa để chăm sóc đứa nhỏ hơn. Hiện tại đứa nhỏ hơn kia lớn lên, lại muốn chăm sóc cho đứa lớn hơn. Chuyện này chẳng lẽ không nên sao?

Tất cả mọi người xúc động, mấy thanh niên táo bạo, thích gây chuyện thị phi, bất lương, tự nhiên lại bị cảnh tượng như vậy đả động.

Bọn họ đều không ra gì, làm người làm việc đều rất hỗn loạn, thường xuyên đánh nhau, gây chuyện, bài bạc, không để ý tới tương lai.

Chỉ là, có một cô cháu gái Lục Trăn Trăn quật cường, ngoan cố, thích khóc như vậy, ngày mai Từ Khải Chính có lẽ sẽ khác biệt đi?

“Em gái, ngày mai còn ra bán bánh rán không?” Một người tuổi trẻ đứng trong đám đông, đột nhiên nhịn không được hỏi.

“Dạ, ngày mai tôi sẽ đến!” Lục Trăn Trăn nói xong liền cẩn thận liếc cậu nhỏ một cái, rốt cuộc cậu nhỏ không nói gì.

“Ngày mai tôi cũng ra đây, chờ ăn bánh rán của cô, tiếc quá hôm nay không ăn được!”



“Được! Cảm ơn anh!”

Nói xong, Lục Trăn Trăn liền đẩy xe bánh rán đi cùng cậu nhỏ về phía bệnh viện.

Lục Trăn Trăn tranh thủ thời giờ lấy ra một cái cốc màu lam đưa cho Từ Khải Chính, Từ Khải Chính uống một ngụm nước, vừa mát vừa ngọt, uống vào trong bụng, tựa hồ sự nóng nực trên người đều tiêu biến hết.

Từ Khải Chính nhịn không được thở dài thật sâu, tới lúc hắn phải thay đổi rồi.

Mùa hạ ban ngày trở nên rất dài, mặt trời lúc sáu giờ làm bóng dáng hai người Lục Trăn Trăn kéo dài thật dài. Bọn họ đi rất chậm, thực an tĩnh, lại một chút cũng không thấy cô đơn.

Hẻm nhỏ, người trẻ tuổi dáng người cao gầy dựa vào tường cắn bánh rán, bên chân hắn đặt một cái ba lô.

Hắn một bên ăn bánh rán, một bên híp mắt nhìn "Cô Bán Bánh Rán" đẩy chiếc xe bán bánh, chậm rãi đi qua đầu hẻm.

Mãi cho đến khi xe bánh rán xe hoàn toàn biến mất, hắn mới ăn nốt miếng bánh rán cuối cùng, nghiêng đầu thuận miệng nói với người trẻ tuổi bên cạnh: “Tôi không đi nữa, cậu thuê cho tôi một căn phòng ở gần đây!”

Ngữ khí hắn nói chuyện như ra mệnh lệnh, người trẻ tuổi lại đã sớm tập thành thói quen.

“Cái huyện thành nhỏ này lại không có phong cảnh gì, lại không có di tích gì hết. A Hiếu, không phải anh tính toán hôm nay rời đi sao?”

“Tôi thay đổi chú ý, không được sao?” Thanh niên xấu tính chỉnh vành nón một chút, dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo.

“Được, sao lại không được! Tôi lập tức cho tìm phòng ở cho anh! Bất quá, A Hiếu, chuyện anh về nước thật sự không cần nói với lão gia tử sao?” Người trẻ tuổi thật cẩn thận hỏi.