Chương 42: Tìm Hiểu

“Hắn sao, hừ, tên nhóc kia chỉ thi được hơn 300 điểm, hắn thi thử lần 1 là chép được bài của người khác, thi thật thì không chép được. Cũng không biết ba năm cấp ba này hắn làm cái gì, nhà chúng ta phí tiền nộp học phí cho hắn. Aiz, hiện tại đừng nhắc tới nó nữa, nói đến mẹ lại tức giận, không nhắc đến nữa.

Đúng rồi, Trăn Trăn, mẹ đã nghĩ được cách chuẩn bị học phí cho con, hôm nào con rảnh đi cùng mẹ lên tỉnh thành đến nhà dì cả vay tiền đi. Căn Nhi dù sao cũng không cần. Aiz……” Trong điện thoại, Lưu quả phụ thở dài thật sâu, tựa như đang cảm thán Lưu Căn Nhi không có phúc khí.

“Mẹ, mẹ cũng đừng nóng vội, Lưu Căn Nhi học lại một năm là có thể thi được. Số tiền kia mẹ cứ để lại cho Lưu Căn Nhi đi học đi, đổi cho hắn một trường tốt một chút để bổ túc. Con sẽ tự nghĩ cách gom đủ học phí cho bản thân.”

Tuy rằng mặt ngoài hòa hòa khí khí, nhưng Lục Trăn Trăn lại cảm thấy Lưu quả phụ có vấn đề.

Đời trước, Lưu quả phụ cũng không đề cập đến việc tìm dì cả vay tiền, trước khi có thành tích, bà ta đã nghĩ cách đuổi Lục Trăn Trăn đi.

“Chỉ bằng hắn? Đổ tiền cho hắn chỉ phí công, cứ để tiền cho con đi học đại học thì hơn. Chờ sang năm tiền tiết kiệm ngân hàng nhà ta đến kỳ, cũng không lo không có tiền tiêu. Trăn Trăn nha, con xem trưa thứ bảy này được không? Hai mẹ con ta tranh thủ đi tỉnh thành?” Lưu quả phụ trực tiếp ấn định thời gian.

“Vậy được rồi.”

Lục Trăn Trăn cũng muốn nhìn xem bà mẹ kế này rốt cuộc muốn chơi trò gì?

Chờ Lưu quả phụ cúp điện thoại, Lục Trăn Trăn lập tức liền gọi điện cho Từ Hữu Hòa, dò hỏi một chút xem gần đây trong thôn có chuyện gì không?

“Nói như vậy, mẹ kế cậu đã gọi điện cho cậu rồi? Aiz, chạng vạng hôm nay, bên nhà cậu cực kỳ ầm ĩ. Mẹ kế cậu một bên đuổi đánh Lưu Căn Nhi một bên khóc, mắng hắn không biết cố gắng, lớn rồi mà không hiểu chuyện, mấy năm nay phí tiền cho hắn đi học.

Chuyện này rất ầm ĩ, người trong thôn đều nói đáng đời Lưu quả phụ, do làm nhiều chuyện trái với lương tâm nên giờ báo ứng tới rồi. Lúc này mới mấy giờ, bà ta cư nhiên còn có tâm tình gọi điện thoại cho cậu?”

Từ Hữu Hòa vừa nói như vậy, Lục Trăn Trăn cũng cảm thấy rất kỳ quái. Theo lý thuyết, đã lăn lộn đến như vậy, mẹ kế hẳn là không còn tinh thần đối phó cô mới đúng.

“Gần đây không có chuyện gì khác à? Đặc biệt là tuần mà mẹ tớ với thôn trưởng cùng về thôn.”



“Hẳn không có gì đi, mọi người đã sớm đoán được, mẹ kế cậu sẽ không đón cậu về nhà. Mấy ngày nay, mẹ kế cậu vẫn luôn nói, phải gom tiền học phí cho cậu học đại học. Bà ta còn tìm thân thích ở trong thôn nghĩ cách. Ý của bà ta là muốn vay tiền nộp học phí cho cậu trước, chờ sang năm nhất định sẽ nghĩ cách trả tiền. Đáng tiếc, người trong thôn cũng không để ý bà ta.

Nhưng bà ta cũng khá kiên trì, cũng không biết hiện tại thế nào? Đúng rồi, hai ngày trước, có một thân thích ở tỉnh thành còn tới nhà cậu. Sau đó mẹ cậu còn rất cao hứng, còn tiễn thân thích kia tới tận cửa thôn.”

“Như vậy à? Làm phiền cậu rồi, lớp trưởng.” Lục Trăn Trăn nghe xong mấy tin tức này, đáy lòng liền hơi hiểu ra.

Muốn nói Lưu quả phụ thiệt tình giúp cô vay tiền, Lục Trăn Trăn không tin. Sao bà ta bỏ được miếng thịt đã vào miệng mà cho Lục Trăn Trăn ăn?

Còn thân thích ở tỉnh thành tới, hẳn là chị họ của Lưu quả phụ, Lục Trăn Trăn theo bối phận phải gọi là dì cả.

Dì cả thật vất vả rời đi nông thôn gả đến tỉnh thành, căn bản là không muốn lui tới với thân thích như Lưu quả phụ.

Lục Trăn Trăn còn nhớ rõ, có một năm vào Tết Âm Lịch, cô theo cha và mẹ kế mang theo Lưu Căn Nhi tới tỉnh thành tặng lễ cho dì cả. Bọn họ mới vừa vào cửa, vị dì cả kia liền bắt đầu tìm đủ mọi cách đuổi người, nhưng thật ra cho bọn họ rất nhiều quần áo cũ.

Mẹ kế cũng là người sĩ diện, về sau hai nhà cơ bản không có liên hệ gì.

Người như vậy sao đột nhiên lại tới trong thôn tìm mẹ kế? Mẹ kế lại mang gương mặt tươi cười đón chào? Lục Trăn Trăn thật sự hơi nghĩ không ra.

Không có biện pháp, Lục Trăn Trăn liền đem việc này nói với cậu nhỏ.

Từ Khải Chính vừa nghe liền không vui. “Lưu quả phụ có thể đi vay tiền cho cháu? Cháu lại nghe bà ta nói hươu nói vượn? Không chừng bà ta lại có ý đồ xấu xa nào mới? Trăn Trăn, cháu nghe cậu nhỏ, đừng để ý tới bà ta. Không phải cháu đã cầm giấy chứng nhận thân phận theo rồi sao? Mấy ngày nữa cậu sẽ tìm thôn trưởng, nhờ ông ấy đến lúc đó trực tiếp đem thư thông báo trúng tuyển đưa cho chúng ta là xong.”

“Nhưng mà, cháu đã đồng ý với bà ấy rồi! Cậu nhỏ, cháu muốn nhìn xem mẹ kế rốt cuộc muốn làm gì? Biết dự tính của bà ta, chúng ta mới có thể nghĩ đối sách chứ?”

Lục Trăn Trăn không có biện pháp nói thẳng với cậu nhỏ, cô thật sự sờ không biết chính xác khi nào sẽ phá bỏ di dời. Chỉ là, vô luận như thế nào trước khi có quyết định đền bù, cô và Lưu quả phụ phải hoàn toàn tách ra, tốt nhất là rời hộ khẩu của cô tới chỗ cậu nhỏ. Thời gian hữu hạn, cô hy vọng có thể mau chóng bắt lấy nhược điểm của Lưu quả phụ.