Chương 44: Kỳ Quái

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Lục Trăn Trăn đi theo Lưu quả phụ xuất phát từ nhà ga huyện.

Lưu quả phụ nhìn Lục Trăn Trăn với vẻ mặt hiền từ, bà ta giúp Lục Trăn Trăn mua vé xe, còn hào phóng mua đồ uống cho cô, chính mình lại không nỡ uống.

Lưu quả phụ nguyện ý làm mẹ hiền, Lục Trăn Trăn tự nhiên cũng nguyện ý phối hợp làm “con gái ngoan”.

Xe tới tỉnh thành, các cô cũng không có trực tiếp đi nhà dì cả, mà đi tới một tiệm cơm rất xa hoa.

Lưu quả phụ cũng hơi lo lắng, nhưng khi bà tìm người phục vụ báo tên, nhân viên lại trở nên khách khí với hai người.

Có nhân viên dẫn các cô tới vị trí cạnh cửa sổ ở đại sảnh, còn bưng trà bánh trái cây lên.

Lục Trăn Tră uống một ngụm tra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây thật không giống chỗ mà dì cà có thể mời các cô ăn cơm.

“À, Trăn Trăn, con chịu khó chờ một chút chúng ta đợi một thân thích khác ở chỗ này, đến lúc đó, con nghe lời một chút, bà ấy sẽ cho chúng ta mượn học phí.” Lưu quả phụ một bên nói chuyện, một bên uống nước, thấy thế nào cũng không quá tự nhiên.

“Dạ.” Lục Trăn Trăn cũng không nói gì khác, cậu nhỏ của cô mang theo người hẳn đã lái xe tới huyện thành.

Các cô hình như tới sớm, Lưu quả phụ ngồi ở tiệm cơm nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng nói vài câu với Lục Trăn Trăn khên tiệm cơm này trang hoàng thật đẹp, ông chủ thật có tiền.

“Aiz, đừng nói ở tỉnh thành, nếu nhà chúng ta có một cửa tiệm như này ở huyện thành, đời này mẹ cũng cảm thấy mỹ mãn!” Lưu quả phụ vẻ mặt hâm mộ mà nói.



“Ha hả, chờ về sau Lưu Căn Nhi tiền đồ, mẹ đâu cần sầu lo không có tiệm cơm sao? Đến lúc đó, mẹ muốn cái gì Lưu Căn Nhi liền mua cho mẹ ngay.” Lục Trăn Trăn trái lương tâm nói. Cô biết Lưu Căn Nhi sau khi lớn lên, không có công việc đứng đắn, vẫn luôn đều dựa vào Lưu quả phụ nuôi.

“Dựa vào Căn Nhi? Có thể có cái tiền đồ gì? Mẹ đối với Căn Nhi đã không còn ôm bất luận hy vọng gì, về sau nhà chúng ta vẫn phải trông cậy vào con!” Lưu quả phụ nói xong rất thân thiết mà nhìn về phía Lục Trăn Trăn.

Lục Trăn Trăn ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu. Cô đột nhiên phát hiện Lưu quả phụ vẫn luôn trấn an cô, nói lời hay, giống như mỗi câu Lưu quả phụ đều đang chỉ ý khác.

Bà ta càng như vậy, càng chứng minh bà ta đang chột dạ.

Lưu quả phụ vỗ vỗ bả vai Lục Trăn Trăn, thật giống như giữa bọn họ không có bất luận ngăn cách gì, hoàn toàn là một bộ dạng mẹ hiền con ngoan. Lục Trăn Trăn ở bên người bà cũng cúi đầu cười. Đáy mắt cô lại lướt qua một tia lạnh lùng.

Khi các cô đang trò chuyện, chị họ ở tình thành của Lưu quả phụ đã tới, phía sau còn có một bà lão cười tủm tỉm đi cùng.

Hai đám người vừa gặp nhau, dì cả liền giới thiệu cho Lục Trăn Trăn.

“Đây là dì Vương của cháu, Trăn Trăn cháu mau chào đi?”

Bà lão này trông đã hơn 60 tuổi, tóc đều trắng hết cả, lại bảo Lục Trăn Trăn gọi dì, mà không phải bà

Yuyệt đối có vấn đề!

“Dì Vương!” Lục Trăn Trăn thực nghe lời mà chào hỏi.



Bà lão vừa nghe Lục Trăn Trăn chào, rất cao hứng, trực tiếp bắt lấy tay Lục Trăn Trăn.

“Đứa nhỏ này, thật làm người ta yêu thích, thông minh hiểu chuyện còn ngoan ngoãn, bộ dạng cụng đẹp!”

Thái độ của bà lão hình như quá nhiệt tình, trong lòng Lục Trăn Trăn đột nhiên có cảm giác kỳ quái.

Thực mau, người phục vụ liền bưng tới thêm không ít điểm tâm, hoa quả trà. Nhìn ra được, người phục vụ ở đây phá lệ cung kính với bà lão đầu bạc này.

Dì cả Lưu cũng là người khôn khéo, liếc mắt một cái liền nhìn ra nghi hoặc của Lục Trăn Trăn, giới thiệu với cô.

“Ttửu lầu này là của Trương tổng, con trai Vương phu nhân, mở, mở 4 căn tửu lâu ở tỉnh chúng ta. Ngoài ra, Trương tổng còn kinh doanh sự nghiệp khác, Trương tổng chính là doanh nhân nổi tiếng ở tỉnh thành. Hẳn là cháu từng thấy ngài ấy trên TV.” Thời điểm dì Lưu nói chuyện, thực rõ ràng đang vuốt mông ngựa.

Bà Vương ngoài rất hiền hoà, cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Nhiều năm như vậy, bà đã thấy không ít các kiểu nịnh hót mình, kỳ thật bà ấy cũng không quá để ý dì cả Lưu.

Ngược lại, bà nghiêng đầu cẩn thận mà đánh giá Lục Trăn Trăn.

Lục Trăn Trăn tuy rằng trẻ tuổi, hành vi cử chỉ lại trầm ổn hào phóng. Dù là lần đầu tiên đi vào tửu lâu lớn nhất tỉnh thành, Lục Trăn Trăn vẫn mang bộ dạng thong dong bình tĩnh. Không giống Lưu quả phụ, đã sớm bị tiệm cơm khí phái làm cho hoa mắt. Ở trước mặt bà mà chân tay co cóng, không ra gì.

Bà Vương thấy vậy Lục Trăn Trăn như vậy, càng vừa lòng thêm vài phần.

“Đứa nhỏ, cháu còn không biết đi, kỳ thật trước kia chúng ta đã gặp mặt.” Bà lão cười tủm tỉm nói, vừa nói vừa vỗ vỗ tay Lục Trăn Trăn.