Chương 46: Bị Bán?

“Trăn Trăn nha, là chuyện như vầy, con gái tầm tuổi con trong thôn chúng ta đều đã tìm được người trong sạch. Nhà chúng ta điều kiện cũng không tốt, con lại có tướng mạo như vậy.

Vừa vặn chị Vương đây đặc biệt thích con, vừa nhìn thấy con liền cảm thấy có duyên phận. Sau khi nghe ngóng tới thôn chúng ta, nghe nói nhân phẩm con tốt, lại thông minh, học tập cũng giỏi, cũng không thèm để ý tướng mạo của con. Chị ấy muốn cưới con về cho con trai Trương tổng của mình.

Mẹ vừa nghe đã thấy đây là chuyện tốt nha, điều kiện Trương tổng còn đã thấy, bao nhiêu cô gái đều nguyện ý gả cho ngài ấy, người ta còn chưa muốn cưới đâu, liền cố tình chọn trúng con. Mẹ tính toán làm chủ thay con, chúng ta bỏ lỡ cơ hội này thì lần sau không còn đâu, liền muốn nhanh chóng ấn định mối nhân duyên này giúp con.

Chị Vương cũng nói, học phí của con nhà trai sẽ phụ trách hết, con muốn học lên đâu cũng được, nhà bọn họ tuyệt đối không ngăn cản chyện con đọc dách. Con lo cho em trai của mình, Vương gia cũng nguyện ý nuôi Bảo Nhi!”

Lưu quả phụ một bộ dạng thiệt tình suy nghĩ cho Lục Trăn Trăn, tận tình khuyên bảo Lục Trăn Trăn thức thời.

Lục Trăn Trăn nửa ngày cũng không nói câu nào. Cô biết Lưu quả phụ không thấy cô vừa mắt, lại không nghĩ rằng bà ta lại tính toán cô như vậy.

Đây là muốn bán cô với giá tốt đi? Đời trước đuổi cô, đời này muốn bán cô. Lưu quả phụ thật sự là một người mẹ kế “tốt”. Lục Trăn Trăn lập tức nổi giận.

“Mẹ, không phải mẹ nói dẫn con đi mượn học phí sao? Nguyên lai mẹ đang lừa con?” Lục Trăn Trăn đứng dậy nhìn về phía Lưu quả phụ, lần đầu tiên cô thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đen đi nhanh đến. Hắn vừa tiến vào, tất cả người phục vụ lập tức hành lễ với hắn.

“Trương tổng, ngài đã tới.”

Thật ra mà nói, Trương tổng này cũng không quá khó coi. Chỉ là người khác đến tuổi trung niên, hình thể mập ra, còn hắn mở tiệm cơm, xã giao nhiều khiến cho bụng bia của hắn phát triển sớm hơn người khác.

Trương tổng để tóc ngắn thời thượng, trên mặt cũng sạch sẽ, nhưng thấy thế nào cũng có chút dầu mỡ. Hắn có một đôi mắt nhỏ sắc bén, mũi cao, môi rất mỏng.



Trên người hắn có loại khí thế vương giả, không giận mà uy. Chân hơi thọt, đi chậm căn bản không nhìn ra được.

Đây là chủ nhân tửu lâu này, cũng là phú ông nổi danh nổi tiếng tỉnh thành, thân tàn chí kiên —— Trương tổng.

Nghe nói, thời trước rất nhiều bác sĩ đều kết luận đùi phải Trương tổng đã phế, cả đời phải chống gậy. Trương tổng lại dựa vào nghị lực của bản thân đứng lên. Không chỉ có như thế, sau hơn hai mươi năm, tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.

Chỉ là, Trương tổng này bị truyền thông phủng lên trời, trên thực tế hắn cũng đã ngoài 40 tuổi. Bởi vì có tiền, người khác đều nói hắn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôn xưng hắn một tiếng Trương tổng; nếu hắn không có tiền, người khác nhiều lắm sẽ nói, hắn què chân còn hơi mập mạp, khả năng sẽ bị gọi là lão quang côn.

Nếu hắn kết hôn sớm một chút, không chừng đã có con lớn bằng Lục Trăn Trăn. Hắn chính là đối tượng xem mắt ngày hôm nay của Lục Trăn Trăn.

Lục Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy thật vớ vẩn. Đời trước, mỗi lần xem mắt co đều bị coi như món hàng có tỳ vết, luôn là bị người ta ghét bỏ. Đời này còn tốt hơn, cô bị mẹ kế coi thành hàng bán phá giá?! Cư nhiên còn có thể bán phá giá cho nhà giàu?!

Cô nên cảm thấy vinh hạnh sao? Trong lòng Lục Trăn Trăn chỉ có phẫn nộ cùng oán khí.

Trương tổng đến gần, bà Vương liền đứng dậy. “Lương Tử, sao con tới muộn như vậy? Không phải con đã đồng ý với mẹ sao?”

Ở trong lòng bà, con của mình chính là thanh niên tài tuấn. Trên đời này, chỉ có cô gái khác không xứng với con trai bà, không có chuyện con trai bà không xứng với người khác.

Dì cả Lưu và Lưu quả phụ cũng đứng dậy nghênh đón Trương tổng. Lục Trăn Trăn vốn đnag đứng, ngược lại bị quên ở một bên.

“Mẹ, mẹ cứ ngồi xuống trước đi. Không có việc gì, nếu con đã đồng ý với mẹ, con khẳng định sẽ làm!” Trương tổng vừa nói, mọi người đều ngồi xuống.