Chương 49: Tức Giận

Nhìn thây bà Vương bị vạ lây, cả người bị dính nước trà, Trương tổng cũng không cao hứng.

“Cậu rốt cuộc là ai?”

“A, sao cậu lại xốc bàn của chúng tôi? Chỗ xa hoa như này để cậu giương oai sao?” Dì cả Lưu cũng nhịn không được hát đệm nói.

··

Lúc này, Lưu quả phụ cũng bò dậy từ trên mặt đất. Bà ngưng thần vừa thấy, người đánh bà chính là tên nhóc ở nhà ga huyện lần đó, người giúp Lục Trăn Trăn mắng bà.

Lưu quả phụ còn không chưa kịp mở miệng, đối phương cũng đã bắt đầu hướng về phía bà chửi ầm lên.

“Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như bà, mẹ kế tàn nhẫn độc ác, mặt ngoài thì giả bộ làm người tốt, sau lưng lại đi bán con gái. Nói cái gì mà vì cô ấy? Bà bớt đánh rắm đi!

Cô gái này năm nay mới 17 tuổi, bà ép buộc cô ấy gả cho một người đáng tuổi cha cô ấy, còn là một ông già què chân, đây là vì tốt cho cô ấy?

Lục Trăn Trăn bắt bà trả tiền học phí sao? Cô ấy ép bà, hay đoạt tiền của bà? Bà liền coi cô ấy thành cái đinh trong tay, cái gai trong thịt, một hai phải ép cô ấy tới đường cùng. Không phải Lục Trăn Trăn chỉ có một vết bớt trên mặt thôi sao? Bà lại muốn dẫm chết cô ấy, chà đạp cô ấy.

Trời nắng nóng, một cô gái nhỏ, mỗi ngày đều phải phơi nắng ngoài đường bán bánh rán, chỉ vì để kiếm học phí. Bà tham tiền bồi thường của cha cô ấy, không muốn nhả ra 1 phân tiền học phí, cô ấy có nói một câu không phải về bà không?



Người ngoài đều sẽ đồng tình cô ấy, trợ giúp cô ấy, bà lại còn đánh mắng rồi tính kế cô ấy, mệt cô ấy còn gọi bà một tiếng mẹ. Bà nói xem, bà mà xứng làm mẹ sao?

Nếu ông lão này thực sự tốt như lời bà lời nói, sao bà không tự gả đi? Dù sao tuổi tác hai người cũng không sai biệt lắm. Bà chỉ dám bắt nạy Lục Trăn Trăn sao?”

Tiểu thiếu gia không lưu tình mà mắng mẹ kế Lục Trăn Trăn đến máu chó phun đầu. Từ khi Lưu quả phụ bắt đầu động thủ với Lục Trăn Trăn, cả người hắn tựa như bật lửa, hắn tức giận giống như núi lửa phun trào .

Bộ dáng hắn mắng chửi người có điểm dọa người, Lưu quả phụ cư nhiên khϊếp đảm, qua một hồi lâu, bà mới phản ứng lại đây.

“Cậu từ đâu tới? Có quan hệ gì với Trăn Trăn? Chuyện Lục gia chúng tôi không cần cậu quan tâm!” Lưu quả phụ ở trước mặt Trương tổng trước bị chỉ vào mũi mắng, mặt trong mặt ngoài đều ném hết. Trong lòng bà cũng minh bạch, ầm ĩ như vậy, việc hôn nhân này đại khái xong rồi.

Trong lúc nhất thời, Lưu quả phụ cũng hoàn toàn mất đi lý trí.

Bà la lối khóc lóc, bà hồ nháo, thật sự bị bức nóng nảy, bà liền liều mạng với tên nhóc này.

Chỉ là tiểu thiếu gia cũng không phải người hiền lành. Từ nhỏ đến lớn, tên nhóc này vẫn luôn bị người khác mắng là hỗn đản. Hắn cũng không thèm nê mặt ai, không chịu ăn nửa điểm thua thiệt.

Tiểu thiếu gia không thèm nói gì, đi lên đạp Lưu quả phụ một cái, làm Lưu quả phụ sợ tới mức chạy trốn.

“Bà là cái gì, dám mắng ông đây? Tiểu gia lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, báo bà lừa bán trẻ vị thành niên, tôi cho mấy người đẹp mặt.”

“……” Đây là sao? Không phải muốn đánh nhau sao? Như thế nào tên nhóc này đột nhiên lại muốn báo cảnh sát? Còn lừa bán trẻ vị thành niên? Này cũng quá khoa trương đi? Trong lúc nhất thời, Lưu quả phụ bị tiểu thiếu gia làm cho há hốc mồm.



Ttiểu thiếu gia xấu tính một mình đấu lại cả đám người, bao gồm cái kia cả Trương tổng.

Lúc này, kỳ thật Trương tổng cũng coi như vô tội, nằm không cũng trúng đạn, hắn muốn mang mẹ hắn đi cũng không được. Hắn cũng là bị Lưu quả phụ và dì cả Lưu lừa tới, cũng là người bị hại. Chỉ là lời này có thể tùy tiện nói sao? Tên nhóc trước mắt này không khác gì chó điên, thấy ai cũng muốn cắn hai cái.

Bà Vương cũng không nghĩ tới, Lưu quả phụ nhìn qua là một người hòa khí, làm việc tới cư nhiên không đáng tin như thế. Đứa nhỏ Lục Trăn Trăn có một bà mẹ kế như vậy cũng xem như đáng tiếc.

Lục Trăn Trăn vừa thấy cứ giằng co như thế cũng không thích hợp, vì thế chạy nhanh tới, kéo tiểu thiếu gia lại.

“Anh đừng vội, chú Trương căn bản không có ý tứ đó, bà Vươngcũng chỉ có lòng tốt, tôicăn bản cũng không có khả năng kết hôn, còn phải đi học đại học mà.”

Tiểu thiếu gia nhìn Lục Trăn Trăn trước mắt đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khổ sở.

Một cô gái ở nông thôn mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ làm việc, nỗ lực vì cuộc sống.

Dù gặp bao nhiêu khó khăn, cô vẫn đều duy trì lạc quan, lchỉ muốn tự nỗ lực kiếm học phí. Cố tình luôn có người không muốn cô sống tốt!

Một cô gái tốt, vì sao lại đối xử với cô như thế?

Nhìn vị Trương tổng hơn 40 tuổi kia, còn có bà lão kia cho rằng con trai rất xứng dôi với Lục Trăn Trăn, tiểu thiếu gia không ức chế được tức giận trong lòng.