Chương 8: Giận Run Người

Loại thời điểm này Lưu quả phụ cũng không màng đến những chuyện khác, dùng sức trâu lôi kéo Lục Trăn Trăn đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói chuyện: “Có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói, thật sự cần tiền thì mẹ phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nghĩ cách cho con. Trăn Trăn, con vẫn còn quá nhỏ, người khác nói cái gì con cũng đều tin, đừng để người ta bị lừa!”

Lưu quả phụ đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Cao Minh nhìn không được. Làm người anh em tốt của Từ Khải Chính, Cao Minh vẫn luôn bất mãn với Lưu quả phụ.

Nghèo thì nghèo, bà còn sĩ diện muốn chú ý mặt mũi, cứng rắn một hai phải nuôi con nhà người ta. Cái này còn chưa tính, bí mật cầm không ít tiền của cậu người ta, cư nhiên còn có mặt mũi nói bậy về cậu người ta trước mặt mọi người. Đây là chuyện mà người nên làm sao?

Cũng vì Từ Khải Chính bận tâm đến cảm xúc của Lục Trăn Trăn, cái gì cũng không nói, vẫn luôn đều cam chịu cách làm này của Lưu quả phụ. Mấy người anh em của Từ Khải Chính vẫn luôn đều bất bình thay hắn.

Hiện tại tốt rồi, đứa nhỏ Lục Trăn Trăn này đã trưởng thành, cũng minh bạch lý lẽ. Cao Minh liền không tính để Từ Khải Chính lại chịu ủy khuất.

“Lưu quả phụ, bà bớt đánh rắm đi! Tháng nào mà Từ Khải Chính không đưa phí sinh hoạt của Lục Trăn Trăn cho bà, đầu năm lại đưa tiền học phí cả năm của Lục Trăn Trăn? Để bà đối tốt với Lục Trăn Trăn một chút, mỗi lần để cho bà lấy không ít tiền?

Lưu quả phụ, hiện tại bà cư nhiên còn dám nói Từ Khải Chính là kẻ lừa đảo? Bà còn là người hay không?

Lúc bà lấy tiền của Từ Khải Chính, Từ Khải Chính có từng nói hai lời không? Hiện tại Từ Khải Chính nằm ở bệnh viện, lấy lại 8000 đồng của hắn trước thì có sao? Bà lại khen ngược, ăn vào liền không muốn phun ra đúng không?”

“Cậu…… cậu cái tên côn đồ này, nói bậy cái gì đâu? Tuy rằng tôi là quả phụ, luôn luôn hành động đoan chính. Từ gia thôn thôn chúng tôi cũng không phải là chỗ dể người ngoài như cậu giễu võ giương oai.” Vẻ mặt Lưu quả phụ như chịu thương tổn, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên.

Nhưng Cao Minh vốn dĩ là tên lưu manh, căn bản là không bị ảnh hưởng bộ dạng uy hϊếp này của bà ta.

“Tôi nói cái gì trong lòng bà tự hiểu rõ, trong chúng ta không biết ai mới là người luôn tiêu tiền của Từ Khải Chính nha? Tiện nghi bà đều chiếm hết, thanh danh bà cũng muốn giữ, hiện tại cư nhiên còn không nhận?

Số tiền 8000 đồng là Từ Khải Chính cực cực khổ khổ tích cóp ra. Hôm nay bà muốn đưa tôi lấy, mà không muốn đưa tôi cũng lấy! Bà không chịu trả, tôi lập tức gọi hết anh em trong bang tới, để họ nói chuyện với bà. Con trai út bà tên Lưu Căn Nhi đúng không? Mấy năm nay con trai bà ỷ vào Từ Khải Chính ở bên ngoài gây không ít chuyện. Việc này cũng đến lúc bọn tôi phải tính toán cho rõ ràng!”

Cao Minh nói đến bang côn đồ kia, sắc mặt Lưu quả phụ liền thay đổi. Lại nhắc tới Lưu Căn Nhi, thân mình bà run lên.



Bên này ồn ào quá lợi hại, hàng xóm láng giềng lập tức vây lại, cũng đã có người bò lên đầu tường.

Lưu quả phụ cắn răng một cái, không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Bà hòa hoãn lại thanh âm nói với Lục Trăn Trăn: “Được, không cần nói nữa, nếu là tiền cứu mạng cậu con, mẹ đưa cho con là được!”

Khi bà nói lời này, rốt cuộc duy trì không nổi bộ dạng ôn hòa hiền từ. Nhìn cũng không nhìn Lục Trăn Trăn một cái, xoay người liền trở về trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, Lưu quả phụ liền cầm một xấp tiền nhét vào tay Lục Trăn Trăn.

“Con bé này, đầu óc con bị sao đi? Như thế nào lại đi cùng cậu nhỏ của con?”

Khi nói lời này, Lưu quả phụ không hạ giọng, Lục Trăn Trăn tự nhiên cũng không hạ giọng.

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con sẽ tjw mình nghĩ cách kiếm lại tiền học phí, tiền này dùng để cứu cậu nhỏ con trước. Chờ con đậu đại học, về sau sẽ kiếm tiền hiếu kính mẹ thật tốt!”

Lục Trăn Trăn nói xong lời này, liền cầm tiền đi ra ngoài, còn đóng cửa cổng lại.

Lưu quả phụ đứng ở sân liền nghe thấy Lục Trăn Trăn ở viện ngoại nói với Cao Minh: “Cao ca, mẹ em đã tiêu 300 đồng, chỉ có 7700 đồng. Số tiền này không đủ chữa bệnh cho cậu nhỏ thì phải làm sao bây giờ?”

“số tiền còn thiếu, chú với các huynh đệ sẽ nghĩ biện pháp! Aiz, đây chính là số tiền cậu nhỏ cháu khổ sở tích cóp cho cháu đi học đại học dùng, lúc này mới mấy ngày đã bị mất 300?! Cũng thật là đen đủi!”

Lưu quả phụ nghe bọn họ nói chuyện, tức giận đến run người.

Bà trăm triệu không nghĩ tới, mặt nạ mẹ hiền bà vất vả xây dựng mấy năm nay, lại bị con ngốc Lục Trăn Trăn dùng phương thức này cấp chọc thủng.

Lục Trăn Trăn cố ý đúng không?