Chương 25: Về Nhà

“Bạn học Mục, cảm ơn cậu chuyện vừa rồi.” Cố Ninh nở một nụ cười thân thiện với Mục Khê, chân thành cảm tạ.

Mặc dù cô cũng không cần ai giúp đỡ nhưng sự thật không thể chối cãi là Mục Khê đã giúp cô lần này vì vậy cô sẽ nhận lòng tốt này.

Cố Ninh nhìn thì rất đẹp nhưng không lại cũng không được đẹp cho lắm vì không có điều kiện ăn diện.

Cho dù là như vậy thì nụ cười của Cố Ninh vẫn khiến Mục Khê đứng hình trong giây lát, cậu kinh ngạc rồi khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng như con tôm luộc.

"Không có gì, thật ra cho dù mình không ra tay thì bọn họ cũng không làm gì được cậu." Mục Khê xấu hổ vò đầu bứt tóc, lo lắng đối phương cho rằng mình đã xen vào chuyện của người khác.

"Nhưng dù sao thì cậu cũng đã giúp mình! Vẫn là phải cảm ơn cậu một tiếng." Cố Ninh nói.

Mục Khê càng ngày càng lúng túng, nhưng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: "Đúng rồi, mình nghe mọi người nói rằng hôm thứ sáu Tần Tranh cùng cậu chia tay, sau đó cậu xảy ra tai nạn xe cộ, cậu có khỏe không, không có sao chứ!"

Mục Khê không hề có ý chọc vào vết thương của Cố Ninh mà là thật lòng quan tâm.

Bởi vì ngày đó Mục Khê cũng không có cùng Tần Tranh đi cùng nhau cho nên việc của Cố Ninh, cậu ấy cũng vẫn là mới được nghe nói.

Cậu cảm thấy việc Tần Tranh làm quá vô tâm nhưng dù sao đây cũng là việc của cậu ta, cậu ấy không có quyền can thiệp.

Nhắc tới chuyện này, Cố Ninh thần sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải nhắm vào Mục Khê, cô biết Mục Khê là đang quan tâm cô.

Vì vậy, Cố Ninh đã hỏi lại một cách đùa giỡn: "Cậu nhìn bộ dạng này của mình giống có gì đó không ổn không?"

Ơ!

Mục Khê có chút kinh ngạc, bộ dạng này của Cố Ninh, thực sự không giống có gì đó không ổn, không, căn bản là không có gì, bằng không cô làm sao có thể vừa mới xuất hai chiêu liền đánh ngã hai tên đàn ông to lớn!

"Không có gì thì tốt, bây giờ cậu cũng nhìn thấy rõ con người thật của cậu ta rồi, cho nên…" Mục Khê vốn muốn nói cho Cố Ninh là không nên có bất kì ảo tưởng nào với Tần Tranh nữa, cậu ta cũng cảm thấy bản thân dường như bản thân quá nhiều khi nói lời này! Cho nên lại có chút khó nói ra.

"Không, mình đối với Tần Tranh đã triệt để chết tâm rồi." Đương nhiên là Cố Ninh nhìn ra suy nghĩ của Mục Khê, cho nên không bận tâm việc cậu ta quan tâm quá nhiều!

"Vậy thì tốt." Nhận được câu trả lời của Cố Ninh, Mục Khê liền thở phào nhẹ nhõm.

Không phải Mục Khê có ý gì với Cố Ninh, chỉ đơn thuần là cậu ấy không thể chịu được khi nhìn thấy Tần Tranh ức hϊếp người như thế thôi.

"Thời gian không còn sớm nữa rồi, mình đi về trước đây." Cố Ninh nói

"Được, tạm biệt." Mục Khê nói lời tạm biệt với Cố Ninh

Vì hôm nay Cố Ninh kiếm được tiền, nên cô muốn trực tiếp về.

Vốn dĩ Cố Ninh muốn đi mua điện thoại di động trước, nhưng mà nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, đã gần năm giờ rồi, nếu còn chưa quay về thì Cố Mạn sẽ lo lắng, cho nên cô vẫn là đi thẳng về nhà.

Quả nhiên, mới đi được nửa đường, Cố Mạn đã gọi điện thoại tới, nhưng Cố Ninh còn cần 20 phút nữa mới tới nơi.

Vì là taxi, nên không cần đi đường vòng như xe buýt, vả lại tốc độ vừa nhanh, vừa trực tiếp đi qua đường vành đai cao tốc, nên cả hành trình mất khoảng 40 phút.