Chương 21

EDITOR: HANNAH

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, Thiệu Tuần không dám nói lời nào cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe được âm thanh ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn.

Không ai nói gì, Thiệu Tuần cuối cùng không nhìn được hơi ngước lên nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm hình rồng vàng thêu trên góc áo thật cẩn thận.

Một, hai, ba, bốn, năm…

Nàng tuyệt vọng, thực sự là rồng có năm móng vuốt.

Người kia khẽ bật cười rồi lên tiếng hỏi, giọng điệu khiến người ta không dò được cảm xúc: “… Đây là cô nương nhà ai?”

Thấy Thiệu Tuần không có phản ứng đáp lời, quan nội thị lại khẽ hắng giọng.

Thiệu Tuần lúc này mới cố gắng điều chỉnh lý trí sắp vụn vỡ của mình, gượng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, dập đầu đáp: “Thần nữ Thiệu thị, khẩu thỉnh bệ hạ thánh an.”

Không sai, người đàn ông cách nàng chỉ ba bước kia chính là vị Hoàng đế thứ hai của triều Đại chu, là người nắm trong tay cả thiên hạ đã gần hai mươi năm nay.

“Ừm, Thiệu thị…” Ninh Hi Đế nhướng nhướng mày… Họ này cũng không phổ biến lắm. Ngài nói: “Ngẩng đầu lên.”

Cổ họng Thiệu Tuần hơi giật giật nhưng vẫn tuân lệnh ngẩng đầu lên, chỉ có đôi mắt vẫn cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế.

Thiệu Tuần chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp không thể nghi ngờ, đó là điều mà bất kỳ người đàn ông quen “ngắm hoa thưởng nguyệt” nào trên đời cũng không phủ nhận.

Hoàng đế cũng không phải chưa từng gặp nàng, dù sao nàng cũng là trưởng nữ của Anh Quốc công, từ nhỏ đến lớn dù không lớn lên trong cung nhưng thời gian ở trong cung cũng không ngắn. Thế nhưng do tuổi Thiệu Tuần còn nhỏ, trong lòng Ninh Hinh Đế vẫn luôn coi nàng là con cháu là một, thứ hai là mấy năm gần đây sự chú ý của ngài đối với nữ sắc đã dần phai nhạt, dù nhìn thấy ai cũng không nghĩ tới phương diện kia, dù cho thi thoảng gặp được cũng chỉ liếc mắt nhìn thêm một lần mà không để trong lòng, bởi vậy ngài cũng không có ấn tượng gì về Thiệu Tuần.

Chỉ có điều, nay đã khác xưa, giữa nam và nữ một khi đã có tiếp xúc, dù cho không thực sự phát sinh chuyện gì, nhưng nếu bảo ngài phải tiếp tục coi nàng như con cháu trong nhà đơn thuần thì thực sự là không thể.

Vị nội quan tổng quản Hà Tấn Vinh đứng bên cạnh, thấy ánh mắt Ninh Hi Đế hơi thất thần liền chủ động bước lên hạ giọng giải thích: “Nô tài nghĩ, đây có thể là cô nương của Anh Quốc công… có lẽ là Đại cô nương.”



Thiệu Tuần quỳ một lúc đã đau đầu gối, lúc này mới nghe người ngồi bên trên hỏi mình: “Còn nhớ khi nãy ngươi đã làm gì không?”

Giọng điệu này nghe không có vẻ tức giận, cũng không thăm dò được cảm xúc bên trong là gì, thế nhưng sự thấp thỏm trong lòng Thiệu Tuần không hề giảm đi ngược lại càng tăng thêm.

… Ban đầu khi mới tỉnh lại, nàng đúng là không còn nhớ chút gì nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng đế, có lẽ do bị thân phận của người này làm kích động mà ký ức trong đầu tuôn trào như nước suối, muốn người ta quên còn khó hơn.

Khi ấy nàng bị du͙© vọиɠ trong cơ thể tra tấn đến mất đi lý trí, cứ dán mình vào lòng Hoàng đế, làm gì đó… đương nhiên có thể tưởng tượng ra.

Từ sau khi nàng tỉnh lại từ giấc mơ kỳ quái kia thì đã không còn giống như trước đây, ngây thơ không biết gì, điều gì nên hiểu nàng đều đã hiểu, đương nhiên biết những chuyện mình làm lúc đó có nghĩa là gì, tuy cũng biết hai người họ không vượt qua giới hạn cuối cùng nhưng trên thực tế, những gì không nên làm đều đã làm…

Ngượng ngùng, hổ thẹn và sợ hãi cùng giao tranh trong l*иg ngực. Thiệu Tuần cũng không tách bạch được rõ lúc này cảm xúc nào đang thắng thế, chỉ có thể thầm cười ảo não, nghĩ: “Chuyện đã đến nước này, chẳng thà va phải Đại Hoàng tử…”

Hoàng đế nhìn Thiệu Tuần không nói một lời, thấy sắc mặt nàng cũng không vì ngượng ngùng mà ửng hồng ngược lại càng lúc càng trắng bệnh như không còn chút huyết sắc, trong lòng ngài cũng đã hiểu rõ phần nào sự tình.

Ngài tiện tay đặt quyển sách sang một bên, nói: “Lại gần đây.”

Thiệu Tuần cắn môi, không dám đứng dậy mà cứ thế dùng đầu gối lê về phía trước vài bước, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.

“Ngẩng đầu.”

Giọng nói của ngài không lớn nhưng lại chứa đựng một sự uy nghi rất tự nhiên, cảm giác như chỉ cần ngài thốt ra một câu thì điều đó nghiễm nhiên trở thành sự thật. Thiệu Tuần theo phản xạ nghe lệnh ngẩng đầu, ngay sau đó không kịp chuẩn bị mà nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh của Hoàng đế.

Cũng giống như việc Hoàng đế trước đây chưa từng chú ý tới Thiệu Tuần, mỗi lần nàng tiến cung chỉ ứng phó với Thục phi thôi cũng đủ “sức cùng lực kiệt”, dù thi thoảng có chạm mặt với vị cửu ngũ chí tôn này thì cùng lắm chỉ cúi đầu hành lễ, chưa từng chú tâm quan sát diện mạo của ngài, ấn tượng trong lòng chỉ là cảm thấy Tam Hoàng tử không quá giống phụ thân của hắn mà thôi.

Lúc này khi hai người đã đối mặt với nhau, Thiệu Tuần mới phát hiện vị Hoàng đế đã có con cái trưởng thành này hóa ra cũng là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, thoạt nhìn không oai phong như Đại Hoàng tử cũng không văn nhã như Tam Hoàng tử mà là sự kết hợp của cả hai, mỗi thứ đều vừa đủ, phong thái trầm tĩnh.

Ngài giống như vầng thái dương buổi sớm ngày hè, ai cũng biết rõ hào quang của ngài tỏa ra vạn trượng, bén nhón, có thể thiêu đốt ngũ tạng của người ta thậm chí đến mức tan xương nát thịt, nhưng đến khi giáp mặt, vầng hào quang đấy lại bị tầng tầng lớp sớm sương sớm che khuất, không quá chói mắt, ngược lại lại có vẻ ôn hòa giả dối.