Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Lại Nữ Phụ Ta Chỉ Muốn Bù Đắp Cho Các Nam Chính

Chương 3: Điểm Yếu Của Nam Chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Được rồi trước tiên cứ là "Chước Ảnh Bộ" và "Nghịch Tà Kiếm Pháp" 2 bộ công pháp này xem ra là phù hợp tất thảy trước mắt, còn lại nên là về sau.Trên mặt liền là chút hài lòng mãn nguyện Diễm Diễm trực tiếp cầm hai quyển công pháp trở về phòng.

Thân ảnh nhỏ nhắn giây phút đặt người xuống giường liền có bên ngoài cửa tiếng gọi trầm thấp vang lên.

"Nguyệt Diễm."

Chỉ thấp ánh mắt Diễm Diễm nhàn nhạt ôn nhu lại có chút nhung nhớ đáp lời, dường như cô đã người ngoài cửa là ai.

"Vào đi."

Tiếng két của vang lên chỉ thấy bước vào một thiếu niên đầu tóc trắng bạc ánh mắt thơ thẩn tĩnh lặng ánh tia xanh dương, mặt như ngọc diệp mang vẻ đẹp thiên tiên tuyệt sắc cùng khí chất nặng chĩu tầm nhìn người đối diện.

"Em tới đây có chuyện gì muốn nói với chị không."

Thiếu nữ lòng vẫn khó kìm kích động bắt chuyện nhưng mặt vẫn là một cái biểu tình bất biến.

"Tới giờ cơm rồi." Chỉ thấy thiếu niên ôn tồn đáp lại.

"Được, vậy cùng xuống."

Tới thời khắc này với Dạ Yết mới hôm qua cậu liền là đã cùng ăn cơm với Nguyệt Diễm, nhưng với cô thì cũng rất rất lâu rồi chưa có một bữa cơm nào với người em trai này.

"Chị..."

Mặt lạnh là vậy nhưng lòng mới là thực tế nhất Dạ Yết khi này chính là rối loạn cùng tò mò mở miệng.

"Hửm" thiếu nữ lúc này vẫn là ngước mắt nhìn nhiều mặt thiếu niên một chút nhìn đến có phần chằm chằm.

"Không có gì...cùng xuống ăn cơm không thức ăn sẽ nguội."

Lòng tò mò vẫn là tâm trí nhịn được lại bình tĩnh phủ nhận.

"Được."

Chỉ thấy một thân mỹ nam nhẹ nhàng tiến trước cùng một cái đuôi nhỏ theo sau nhẹ nhàng túm góc áo cậu như sợ mất.

Giờ cơm cứ như vậy mà chầm chậm trôi bên cạnh tiếng bát đũa chỉ có sự tĩnh lặng.

Diễm Diễm khi này tay gắp cơm nhưng đầu liền là bay bổng suy tín về thiên phú của bản thân đơn giản sớm nâng cao thực lực.

Vẻ thất thần ấy đương nhiên khó qua mắt Dạ Yết tay liền gắp tới một miếng thịt đưa tới miệng Diễm Diễm như một thói quen.

"Bớt nghĩ nhiều tập trung ăn cơm."

"Ừm."

Thiếu nữ lúc này cũng chỉ nhu thuận tán thành ngoan ngoãn mở miệng a một tiếng.

"Chị đã làm xong dự án đó chưa."

Thấy cái dáng vẻ nói liền gật đầu này của Nguyệt Diễm, Dạ Yết đương nhiên có một cỗ hơi chút lạ lẫm trong lòng thuận miệng bắt chuyện.

"Dự án...dự án gì?"

Mặt Nguyệt Diễm liền là si ngốc mọc 3 dấu ?

"Dự án giành cho tháng của mỗi một thành viên trong ngũ đại gia tộc, lần này liền là tới chị"

"À..."

Nếu cô nhớ không nhầm thì thật ra với mỗi một thiếu gia hay thiên kim của ngũ đại gia tộc liền là phải có một cáu dự án ý kiến của bản thân với nhà trường cũng như học sinh để phát triển thêm về mặt lợi ích cũng như kiến thức được gia tăng từ 2 phía từ xưa tới nay đều là vậy không có ngoại lệ.

Quả thật theo trí nhớ chả Nguyệt Diễm là có cái này nhưng kiếp trước tất cả đều là cô đùn hết cho các nam chính đương nhiên sẽ một mực quên sạch.

"Chị quên rồi?"

Câu hỏi có phần chất vấn nhưng khóe miệng Dạ Yết lại có phần dương cong tay nhàn nhạt cầm đũa ăn cơm.

"Chị dạo này ngủ hơi nhiều có chút đãng chí."

Nguyệt Diễm bị nói trúng cũng chỉ cười bất đắc dĩ gãi đầu kiếm cớ.

"Heo vẫn là vậy."

Thấy cái vẻ mang bối rối hiếm có này Dạ Hết đương nhiên khó kìm bồi thêm đôi câu.

"Hả."

Diễm Diễm trực tiếp đứng hình, quả thật là vậy cái thái độ ôn như lúc nãy liền làm cô quên tiệt tên này còn có chút thói xấu là độc miệng. Con mòe nó không phải đây là nam chính thì Diễm thật sự một tay đánh phế.

"Đây của chị."

Thiếu niên vẫn là vậy khẽ cười tay luồn ra sau lưng lấy ra một cuốn sổ tay đưa tới hướng Diễm Diễm.

"Em...đây là dự án em chuẩn bị cho chị?."

Ánh mắt Nguyệt giờ liền là lấp lánh ánh sao nhìn về phía Dạ Yết, tên này quả thật vẫn còn lương tâm đi vậy mà liền làm hết cho cô, có em trai thật tốt.

"Ừm...tôi yêu động vật lắm."

Con mòe nó cô rút lại tốt cái quỷ gì.

Bữa cơm cứ như vậy kết thúc trước khi về phòng Nguyệt Diễm vẫn là đề nghị Dạ Yết một câu.

"Em ở đây đợi chút."

Sau đó cô vội vàng bước ra khỏi nhà.

Dạ Yết cũng là có chút tò mò nhưng vẫn là yên lặng làm theo.

Chỉ thấy khi trở lại tay Nguyệt Diễm đã cầm theo một cái bọc lớn.

"Trong đó có gì vậy."

Dạ Yết vẫn là tò mò nhướng mày dò hỏi.

"Là cái này."

Nguyệt Diễm một tay thò vào lấy ra một thứ vỏ ngoài đồ vật hình chữ nhật với các loại rực rỡ màu sắc bao quanh, xúc giác tay còn cảm nhận có chút lạnh.

"Ke...kem ư."

Giọng Dạ Yết giờ đã là một mặt bất ngờ.

"Đúng vậy đây không phải thứ em thích sao."

Dạ Yết thật ra chính là một con nghiện kem cậu coi đây như món ăn hàng ngày của mình từ nhỏ tới giờ nhưng vì sĩ diện điều này cũng không hề được tiết lộ với ai.

Chỉ là theo trí nhớ của Nguyệt Diễm kiếm trước đôi lần liền có thấy Dạ Yết lén lén lút lút miệng ngậm một thanh gỗ nào đó vẻ vui sướиɠ, thậm chí lương duyên của tên này với nữ chính cũng là qua kem.

"Tôi không phải là trẻ con chị giữ lại mà ăn."

Thiếu niên liền có chút xấu hổ cụp mặt lại khoanh tay quay mặt ra chỗ khác.

"Với chị 100 năm nữa em vẫn là trẻ con."

Không nói gì thêm tay nhỏ liền là bóc ra chiếc kem tiến tới nhét vào trong miệng Dạ Yết.

"Chị..."

Thiếu niên mặt ngoài liền là có chút tức giận vì bị nắm được điểm yếu nhưng biết sao giờ đồ ăn đã nằm trong miệng còn có thể nhả ra sao.

Chỉ thấy chân nhỏ thiếu nữ thoan thoát chạy lên lầu khuất bóng nhanh chóng.

Thiếu niên vẫn là có chút vui vẻ tay cầm lấy thanh gỗ của que kem miệng dương lên hình bán nguyệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »