Chương 37

Hiển nhiên Tân đại nhân không ngờ rằng Lục Mạc Ninh lại hỏi ra một câu như vậy, nhưng ông suy nghĩ một chút, thật sự cảm thấy vô cùng có khả năng. Người bình thường chỉ nghe tới tên Định Quốc công đã sợ vỡ mật chứ đừng nói là đi gϊếŧ hại Tiết thế tử, trừ phi là có thâm thù đại hận, hoặc là kẻ thù truyền kiếp của Định Quốc công nên mới ra tay như thế. Tân đại nhân im lặng, sau đó nặng nề cắn răng quyết định: "Lục lão đệ, ngươi đừng xem thường lão ca, tuy rằng lão ca đã trở thành thượng thư bộ Hình nhiều năm như vậy, lăn lộn trong triều nhiều năm như vậy, nhưng chung quy lão ca vẫn còn nhớ rất rõ chí lớn lúc bước vào bộ Hình năm đó, cứu giúp dân chúng, trả cho Đại Triệu một phương thái bình thịnh thế. Thế nhưng lão ca cũng biết tư chất mình tầm thường nên bây giờ chỉ mong ổn định, không cầu cơ hội trong nguy hiểm, có điều chí lớn của lão ca vẫn còn... Nếu thật sự giống như những gì lão đệ nói, vậy cho dù lão ca có đánh cược cái mũ ô sa trên đầu cũng quyết không để kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"

Lời nói của Tân đại nhân khiến Lục Mạc Ninh ngơ ngác, kiếp trước sau khi hắn ngồi ở vị trí cao nhiều năm đã chứng kiến rất nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt, lục đυ.c tranh đấu trong triều đình. Huống chi sau này Đại Triệu cũng không cường thịnh như ban đầu.

Năm đó Vân Kích đế ngoại trừ có sát danh còn dũng mãnh thiện chiến, có thể nói có Vân Kích đế thì chỉ có nước khác sợ Đại Triệu. Nhưng sau khi Vân Kích đế chết bất đắc kỳ tử, nhờ có những thuộc hạ mà y để lại nên biên quan được phòng thủ kiên cố trong một khoảng thời gian, có điều chẳng hiểu sao mà hơn mười năm sau, những thuộc hạ này cũng đột ngột chết thảm cả đám. Rồi lại qua vài năm nữa, vận số của Đại Triệu bắt đầu suy giảm, cho đến khi Lục Mạc Ninh hết lòng hết sức mà chết thì Đại Triệu cũng chẳng hơn gì nỏ mạnh hết đà.

Triều đình chướng khí mịt mù khiến hắn cũng nản lòng thoái chí, cho dù bây giờ trở về, kỳ thật chung quy trong lòng hắn vẫn cảm thấy vi diệu, bởi vì hắn biết hơn hai mươi năm sau vận số của Đại Triệu sẽ cạn dần, sợ là chẳng được bao lâu, tới cùng như thế nào còn chưa biết chắc.

Nhưng suy cho cùng Lục Mạc Ninh không còn là thiếu niên lang mười lăm mười sáu tuổi hăng hái hăm hở, chí hướng chưa thực hiện năm đó. Hắn đã trải qua sinh tử, thậm chí có thể nói là chết lặng. Hắn không còn là sự bộp chộp lúc mới làm trạng nguyên lang, gặp hoàng thượng thì mang một bầu nhiệt huyết sẵn sàng đổ máu hi sinh vì tín ngưỡng. Nhưng lời nói của Tân đại nhân đột nhiên khiến hắn tỉnh ngộ, hùng tâm tráng chí vì chính nghĩa mà đấu tranh năm đó lại xuất hiện.

"Tân đại nhân..." Lục Mạc Ninh hơi mấp máy môi mỏng, cổ họng lại như bị khàn, hồi lâu không nói được gì.

Tân đại nhân vỗ vai hắn: "Lục lão đệ à, lão ca coi trọng ngươi, ngươi có thiên phú hơn lão ca, sau này tiền đồ vô hạn, nhưng ngươi mới vào triều nên khó tránh khỏi sợ đầu sợ đuôi. Ngươi không phải sợ, lão ca vẫn là thượng thư bộ Hình, có lão ca chống đỡ, cho dù đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện cũng sẽ không dính líu tới ngươi."

Đột nhiên Lục Mạc Ninh ôm trán, hắn không nhịn được cười phá lên: "Tân đại nhân à..."

Tân đại nhân xoa tay: "Sao Lục lão đệ vẫn khách sáo như vậy, lão ca lớn hơn ngươi gần ba mươi tuổi, nếu ngươi không để ý thì cho lão ca được chiếm lợi chút đi, gọi một tiếng lão ca ca. Ngươi giúp lão ca một chuyện lớn, lão ca vô cùng cảm kích, sau này có việc cứ tới tìm lão ca."

Lục Mạc Ninh buông tay xuống, nghiêm túc kêu lên: "Tân đại ca."

Tân đại nhân hơi sửng sốt, nhìn thiếu niên lang non nớt như cọng hành thì không nhịn được xoa mặt một cái: "Gọi như vậy ngược lại có vẻ lão ca vô cùng trẻ tuổi, ha ha ha."

Lục Mạc Ninh bật cười lắc đầu: "Vậy Tân đại ca muốn bắt đầu tra án chưa?"