Chương 40

"E rằng thật sự có vấn đề. Lúc trước Tân đại ca đi thăm dò Biện thị của nhị phòng có điều tra ra được cái gì không?" Lục Mạc Ninh dẫn dắt Tân đại nhân từng bước một.

"Biện thị kia ấy à? Tra ra rồi, thật sự là có một chuyện, nàng ta đã có tư tình với Tiết thế tử kia hơn ba năm rồi, sau khi tam thiếu gia của nhị phòng biết được chân tướng đã trực tiếp hưu thê bỏ nàng ta, bây giờ nàng ta đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi. Thế nhưng Biện thị này không hề liên quan tới cái chết của Tiết thế tử. Lúc ấy khi Tiết thế tử chết có nhân chứng, cái ngọc quan kia là do sau khi đối phương chạy tới yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Biện thị thì bất cẩn để quên, vốn dĩ Biện thị định lần sau sẽ trả lại cho đối phương, kết quả không ngờ rằng... Sau khi đối phương rời khỏi chỗ của nàng ta thì đã chết." Tân đại nhân còn tiếc nuối lắm, ngay sau đó ông cực kỳ xem thường, đang yên lành làm tam thiếu phu nhân thì không chịu, thế mà lại làm ra chuyện phải bị nhét vào l*иg heo thả xuống nước. Cố tình Định Quốc công lấy danh nghĩa chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nên không cho thông báo rộng rãi, chỉ bảo là đã bỏ người, muốn bảo vệ danh dự của người đã chết.

Nhưng tên Tiết thế tử kia ở kinh thành còn có danh dự gì đáng nói nữa chứ? Quả thật là thanh danh thối nát mèo ghét chó chê.

"Có điều nếu Biện thị và Tiết thế tử đã có gian tình hơn ba năm, chuyện Tiết tứ công tử lại xảy ra vào hai năm trước, có lẽ... Biện thị này biết được gì đó cũng không chừng." Lục Mạc Ninh chậm rãi mở miệng.

Tân đại nhân vui vẻ: "Đúng vậy, lão ca sẽ sai người đi triệu tập Biện thị kia."

"Tân đại nhân, không thể làm vậy được. Nếu chuyện này thật sự có điều bí ẩn, năm đó tới Tiết tam gia còn bị chèn ép buộc phải rút cáo trạng, nếu như bị truyền đi thì e rằng chẳng mấy chốc Định Quốc công sẽ đến đây tìm đại nhân, đánh rắn động cỏ, sợ là không tiện theo đuổi chân tướng sự việc." Lục Mạc Ninh chậm rãi nói.

"Đúng, đúng đúng... Lục lão đệ ngươi nói rất đúng, vậy phải làm sao đây?" Tân đại nhân đau đầu, ông sợ nhất là đối phó với phụ nhân, lấy ví dụ đôi phu thê giữ ngọc quan khiến ông suýt chút nữa đã tin Biện thị là hung thủ đi, ông có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì, bọn họ chỉ bảo có người cho tiền bọn họ làm vậy nhưng chưa từng nhìn thấy mặt mũi người kia, vì vậy cũng không biết thân phận của người đó.

Lục Mạc Ninh ghé lại gần, thấp giọng nói vài câu bên tai Tân đại nhân, đầu tiên mắt của Tân đại nhân phát sáng, sau đó lập tức tối xuống lại: "Chuyện này... được chứ?"

Lục Mạc Ninh hé miệng: "Binh bất yếm trá, để đạt được mục đích, thỉnh thoảng dùng chút thủ đoạn cũng không phải là không thể."

Tân đại nhân cắn răng một cái: "Được, vậy thì làm theo lời Lục lão đệ đi."

Nửa canh giờ sau, Tân đại nhân mặc y phục thường ngày dẫn theo hai nha dịch đáng tin do một tay ông bồi dưỡng cũng mặc thường phục, bao gồm Lục Mạc Ninh cùng tới nhà mẹ đẻ của Biện thị.

Nhà mẹ đẻ của Biện thị không phải gia đình có quyền có thế, nàng ta chỉ là con gái một nhà buôn có chút của cải mà thôi. Có điều nghe bảo năm đó Biện thị này là tiểu mỹ nhân nức tiếng gần xa nên bị tam công tử của nhị phòng nhìn trúng, hắn ta cầu xin hồi lâu mới mang tam môi lục sính tới, không ngờ rằng còn chưa tới năm năm mà đối phương đã gian díu với tên Tiết thế tử kia hơn ba năm rồi.

Lúc đám người Lục Mạc Ninh đến thì thấy người Biện gia đang đuổi Biện thị ra khỏi nhà, người đuổi là ca ca tẩu tẩu của Biện thị: "... Chỗ này không chứa nổi ngươi, vì sao ngươi bị người ta bỏ, bọn ta không nói thẳng ra, nhưng loại như ngươi bọn ta tuyệt đối không giữ lại được. Ngươi mau đi đi! Nếu không đừng trách bọn ta tiết lộ hết mấy chuyện xấu mà ngươi làm!"

Biện thị mặc quần áo cũ, đeo một bao y phục đơn sơ quỳ ở đó khóc lóc cầu xin, nhưng đối phương không hề mềm lòng, còn tuyên bố muốn nói ra sự thật. Có lẽ Biện thị thật sự sợ chuyện này bị mọi người biết, đến lúc đó cho dù nàng ta không bị nhét vào l*иg heo thả xuống nước thì chỉ mỗi việc vấy bẩn thanh danh của phủ Định Quốc công cũng đủ khiến Định Quốc công nhất định không tha cho nàng ta rồi.

Biện thị chỉ có thể nước mắt giàn giụa đeo bao y phục ngoan ngoãn bỏ đi. Tân đại nhân muốn tiến lên lại bị Lục Mạc Ninh ngăn cản.

Một hàng bốn người bọn họ một mực đi theo Biện thị tới một nơi vắng vẻ mới xuất hiện, Tân đại nhân nghiêm mặt, uy nghiêm nói: "Biện thị."

Biện thị đã từng gặp Tân đại nhân, nàng ta nhìn thấy Tân đại nhân thì càng hoảng sợ: "Đại, đại đại đại..."

"Đây không phải nơi để nói chuyện, ngươi có muốn đi theo bọn ta một chuyến không?" Tân đại nhân đen mặt nói.

Biện thị giật mình: "Không... Ta không tới nha môn."

Nàng ta xoay người định chạy lại bị hai nha dịch mặc thường phục ngăn cản: "Ngươi muốn đi với bọn ta một chuyến hay là bọn ta ép ngươi đi, ngươi chọn một cái đi?"

Cuối cùng Biện thị vẫn đi theo bọn họ tới một trà lâu. Tân đại nhân bao một căn phòng dẫn người vào, ông kêu Biện thị ngồi xuống rồi không lên tiếng, cứ mặc kệ nàng ta như vậy trong chốc lát. Biện thị hồn bay phách lạc, trực tiếp quỳ xuống một cái phịch: "Đại nhân tha mạng, ta thật sự không gϊếŧ thế tử gia, cầu xin ngài làm chủ cho ta."

Tân đại nhân nhìn Lục Mạc Ninh, Lục Mạc Ninh gật đầu, Tân đại nhân mới cười lạnh một tiếng: "Biện thị, bổn quan hỏi ngươi lần nữa, ngươi có biết lần này là ai muốn hại ngươi không? Cho dù hôm nay bổn quan tha cho ngươi thì ngươi cảm thấy người nọ sẽ tha cho ngươi ư? Chỉ sợ... Ngươi vừa ra khỏi trà lâu này, đợi bọn ta đi một cái là ngươi không thể sống nổi tới ngày mai!"