Chương 46

"Tân đại ca, đừng đùa nữa." Lục Mạc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi hắn không nhịn được mà cong lên, làm lộ đôi lúm đồng tiền trên má. Mặt mày của hắn thanh nhã đẹp đẽ, ngược lại khiến dung mạo càng có vẻ không tầm thường, khuôn mặt non nớt, không còn vẻ chín chắn già dặn luôn thể hiện trong mắt như lúc trước, vừa nhìn thì không thấy gì, nhìn kỹ cứ có cảm giảm vi diệu.

Tân đại nhân nhìn mà ngây người, ông không nhịn được nói: "Lục lão đệ, ngươi..." Trông còn đẹp hơn nữ tử nữa.

Có điều suy cho cùng lời này cũng mang tính xúc phạm, Tân đại nhân vỗ trán mình một cái nhịn xuống: "Lục lão đệ, lúc nãy ngươi nói thi thể là có ý gì? Tiết Tứ công tử kia đã chết hai năm rồi, vả lại lúc ấy vội vàng chôn cất nên e rằng bây giờ thi thể đã mục nát, có lẽ đã biến thành xương trắng, không còn nhìn thấy vết thương thì làm chứng cứ thế nào được?"

Lục Mạc Ninh lắc đầu: "Lời này của Tân đại nhân sai rồi, chỉ cần thi thể vẫn còn, cho dù là xương trắng thì cũng có thể tái hiện vết thương trước khi chết." Kiếp trước, để có thể đảm nhiệm vị trí thượng thư bộ Hình mà Lục Mạc Ninh đã đặc biệt nghiên cứu hồ sơ và đủ loại trường hợp khó giải quyết rất nhiều năm, thậm chí bao gồm phương pháp khám nghiệm tử thi, trong đó trong quyển "Tẩy Oan Tập Lục" của Tống Từ có viết phương pháp hấp xương, chỉ cần rửa sạch di hài của người chết, dùng dây thừng xâu lại, vùi sâu vài vào hầm đất để hấp là có thể khiến vết thương người chết phải chịu trước khi chết hiện lên trên xương.

Tân đại nhân nghe mà trợn mà há mồm: "Chuyện này là thật sao? Thật sự có thể tái hiện hả?"

Lục Mạc Ninh đáp: "Ừm."

Tân đại nhân hưng phấn đập vào lòng bàn tay một cái: "Thật tốt quá! Chúng ta đi điều tra ngay đi!"

Lục Mạc Ninh cản Tân đại nhân lại: "Tân đại ca, cho dù có cách, nhưng hiện tại ngươi phải suy nghĩ hai vấn đề."

Tân đại nhân khẽ giật mình: "Vấn đề gì?"

Lục Mạc Ninh nói: "Đầu tiên là cho dù chúng ta biết làm thế nào để hài cốt của Tiết Dịch Kham hiện ra vết thương dẫn tới cái chết năm đó, đến lúc đó có thể chứng minh hắn ta không phải bị ngã chết mà là bị người ta đánh tới chết. Chúng ta có thể chứng minh, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải lấy được thi thể của hắn ta. Tuy nhiên vấn đề là chúng ta lấy được thế nào?" Tiết Tứ công tử là người Tiết gia, năm đó cũng được chôn vào phần mộ tổ tiên của Tiết gia, không có mệnh lệnh thì bọn họ không thể nào mở quan tài khám nghiệm tử thi, nếu không thể khám nghiệm tử thi thì bọn họ nghiệm chứng thế nào?

Tân đại nhân ngơ ngác: "Nếu không... Ta đi tìm người trộm ra?"

Hai tên nha dịch bên cạnh nhìn nhau rồi lập tức quỳ xuống: "Đại nhân, ngài không thể làm bừa được, không được thân nhân cho phép mà mở quan tài khám nghiệm tử thi, chuyện này dựa theo luật pháp Đại Triệu là phải chịu xử phạt, đến lúc đó cái mũ cánh chuồn của ngài khó mà giữ được!"

Tân đại nhân: "Nhưng... Nhưng bổn quan không thể mặc kệ một vụ án oan cứ thế mà..."

Lục Mạc Ninh lại tiếp tục nói: "Thứ hai, Tân đại ca huynh phải nghĩ kỹ, cho dù chúng ta thật sự điều tra ra được, cũng khiến cái chết của Tiết Tứ công tử năm đó được phơi bày với thiên hạ, nhưng bây giờ Tiết thế tử đã chết, Tân đại ca lại không thể trừng phạt Định Quốc công thông đồng làm bậy giấu giếm chân tướng năm đó được. Ông ta chỉ cần nói một câu không biết thì huynh không có cách nào bắt ông ta. Huống chi ông ta là trọng thần, chắc chắn hoàng thượng sẽ thiên vị ông ta. Đến lúc đó cùng lắm là Tiết thế tử bị định tội, nhưng người đã chết, cũng chỉ có thể làm đến bước này mà thôi."