Chương 48

Lục Mạc Ninh: "Hai vò, nhiều hơn nữa thì không được."

Nam tử:...

Lục Mạc Ninh không nói không rằng, mắt to trừng mắt nhỏ với Hắc Xà. Trừng cả buổi, cái đầu nhọn của Hắc Xà giơ lên, y tức giận cuốn đuôi một cái, trực tiếp biến lại thành chuỗi hạt gỗ đàn. Ngay khi Lục Mạc Ninh cho rằng dưới cơn giận dữ y sẽ đổi ý thì giọng nói nghiến răng nghiến lợi của nam tử vang lên: "Hai vò thì hai vò, trẫm... thật sự chưa từng thấy trạng nguyên lang nghèo như ngươi!"

Lục Mạc Ninh không thèm để ý, hiếm khi tâm trạng cực kỳ vui vẻ sờ lên chuỗi hạt gỗ đàn: "Quyết định vậy đi."

Tiền hai vò rượu đã đổi lấy một nhược điểm của Định Quốc công, vô cùng đáng giá.

"Lục lão đệ?" Tân đại nhân thấy Lục Mạc Ninh hồi lâu vẫn không lên tiếng thì lo lắng mở miệng hỏi.

Lục Mạc Ninh xoay người, vẫn bình tĩnh như lúc trước, mắt phượng đen bóng, ấn đường lộ vẻ hưng phấn, khiến dung mạo tuấn tú bức người: "Tân đại ca, ta có một nhược điểm của Định Quốc công, có lẽ... Chúng ta vẫn có thể liều một phen không chừng."

Ánh mắt Tân đại nhân sáng lên, ông tiến tới ôm vai Lục Mạc Ninh: "Chuyện này là thật sao?"

Lục Mạc Ninh ừ một tiếng: "Có điều vẫn chưa xác định, Tân đại nhân huynh đưa Biện thị về bộ Hình trước đi, phải giữ được danh tính của nàng ta, trước đó đừng rêu rao ra bên ngoài. Ta đi lấy chứng cứ, nếu lấy được ta sẽ đích thân tới bộ Hình tìm huynh."

Tất nhiên Tân đại nhân không có ý kiến, mà Lục Mạc Ninh thì rời khỏi trà lâu trước một bước, sau đó hắn quay về Lục gia, đợi đến viện tử của mình mới nói với chuỗi hạt gỗ đàn: "Nhược điểm của Định Quốc công ở đâu?"

Gần như ngay lập tức, chuỗi hạt gỗ đàn lại biến thành Hắc Xà, cái đầu nhọn lười biếng giơ lên: "Ở trấn Giang Hà bên ngoài kinh thành, đến đó rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết phải đi tìm ai."

Lục Mạc Ninh sững sờ: "Trấn Giang Hà?" Trấn Giang Hà cách kinh thành gần hai mươi dặm, nếu hắn cưỡi khoái mã cũng phải mất nửa ngày.

Chẳng biết Hắc Xà nghĩ tới điều gì mà vừa nhắc tới trấn Giang Hà thì quanh người y đều là ý lạnh và thô bạo lạnh lẽo, dán vào cổ tay Lục Mạc Ninh khiến hắn rùng mình một cái. Lục Mạc Ninh lấy làm lạ nhìn Hắc Xà, có điều còn vài ngày nữa là hắn sẽ đến trấn Giang Tê nhậm chức, trước đó hắn phải giải quyết vụ án này cho xong, không có thời gian chậm trễ.

Vì vậy Lục Mạc Ninh không nghĩ nhiều về thái độ kỳ lạ của Hắc Xà nữa, hắn qua loa thu dọn hai bộ y phục, đem theo năm mươi lượng bạc còn sót lại, cưỡi một con khoái mã trong phủ rồi trực tiếp ra khỏi thành.

Sau khi Lục Mạc Ninh ra khỏi thành, đến khi bầu trời tối đen mới đi tới trấn Giang Hà. Một đường đi qua, hoàng hôn buông xuống, hắn cầm giấy thông hành giao cho quan sai canh cổng rồi dắt ngựa, một thân chói sáng bước vào trấn Giang Hà. Thừa dịp mọi người không chú ý, Lục Mạc Ninh giơ cổ tay lên, môi mỏng ghé sát hạt gỗ, nhẹ giọng hỏi: "Kế tiếp phải đi đâu?"

Hơi thở ấm áp của hắn thổi qua hạt gỗ lạnh buốt, không biết có phải ảo giác hay không mà Lục Mạc Ninh cảm giác được chuỗi hạt chợt kéo tới một cái, cổ tay của hắn đưa hắn tiến lên một bước. Lục Mạc Ninh lảo đảo một chút mới đứng vững được, gương mặt lạnh lùng của hắn nặng nề, thiếu niên lang môi hồng răng trắng, toàn thân vô cùng uy nghiêm, trong lúc nhất thời mấy cô nương và tiểu tức phụ nhi đi ngang qua cũng không nhịn được liên tục nhìn sang.