Chương 49

Lục Mạc Ninh liếc chuỗi hạt một cái thật sâu, hắn sợ khiến người khác hoài nghi nên dắt ngựa tùy tiện tìm một khách điếm gần đây ở lại. Sau khi hắn vào phòng mới đặt bao quần áo trong tay lên bàn, dứt khoát cởi chuỗi hạt gỗ ra đặt sang một bên. Hắn ngồi xuống trước bàn, lạnh lùng hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Không phải là muốn đổi ý chứ?"

Hạt gỗ bất động, nửa ngày sau mới biến trở về thành một con rắn đen cuộn tròn, giọng trầm thấp của nam tử mới chậm rãi vang lên, mang theo một chút khàn khàn khó nhận ra: "Trẫm... Thật sự nóng vội, sao ta lại đổi ý được? Trấn Giang Hà có một Nguyệt Bạch lâu, bây giờ còn chưa tới giờ, đợi nửa canh giờ nữa thì tìm Bạch lão bản của Nguyệt Bạch lâu."

Lục Mạc Ninh nghi hoặc nhìn sang: "Tại sao phải chờ nửa canh giờ? Nguyệt Bạch lâu kia là chỗ nào?" Còn phải đợi tới khi trời tối mới có thể đến.

Cái đầu nhọn của Hắc Xà chợt nâng lên, mắt rắn khó tin nhìn hắn: "Ngươi không biết Nguyệt Bạch lâu sao?"

Lục Mạc Ninh hỏi: "Ta nên biết ư?"

Giọng nói của nam tử ngừng lại một lát, sau đó y mới hiểu rõ nói: "Không phải ngươi vẫn là trai tân chứ?"

Môi mỏng của Lục Mạc Ninh lạnh lùng mím lại, hắn dùng nguyên văn hỏi ngược lại: "Không phải ngươi vẫn là trai tân chứ?"

Thân rắn cả Hắc Xà bỗng cứng lại, giọng nói của nam tử có chút thẹn quá hóa giận, cắn răng: "Là ta hỏi ngươi trước."

Lục Mạc Ninh phản kích: "Hả? Ngươi trả lời trước đi rồi ta sẽ trả lời."

Đuôi rắn của Hắc Xà hất lên, nửa ngày sau, y không thèm rối rắm vấn đề này nữa: "Xem ra con mọt sách là ngươi thật sự học tới ngu người rồi, nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy cũng chưa từng tới. Nguyệt Bạch lâu là động tiêu tiền lớn nhất của nước Triệu, phân bố trải rộng khắp nơi, nơi ở kinh thành là nổi tiếng nhất, tiểu quan bên trong ai ai cũng xinh đẹp động lòng người. Có điều không có ai biết tổng bộ của Nguyệt Bạch lâu nằm ở trấn Giang Hà nho nhỏ bên ngoài kinh thành, ngoài mặt lão bản là Bạch lão bản, kỳ thật là một người hoàn toàn khác.

Cho dù Lục Mạc Ninh chưa từng đến những nơi như vậy nhưng nghe thấy "Tiểu quan ai ai cũng xinh đẹp động lòng người" cũng biết đó là nơi nào. Hắn cố đè sự khó chịu trên mặt xuống, mím môi mỏng: "Xem ra ngươi rất hâm mộ, có điều thân là một con rắn, e rằng ngươi muốn đi cũng không có phúc hưởng thụ."

Hắc Xà: ...

Nhìn thì là một tiểu mỹ nhân môi hồng răng trắng, sao cái miệng nhỏ mở ra lại cay độc như vậy?

Giọng nói của nam tử nghiến răng nghiến lợi vang lên: "Rốt cuộc ngươi còn muốn biết nhược điểm của Định Quốc công kia hay không?"

Lúc này Lục Mạc Ninh mới hoàn hồn, vừa bị khích một chút thì hắn đã nghĩ tới việc kiếp trước vì đi lại không tiện nên không lấy vợ. Thanh tâm quả dục không chỉ là vì hắn đi lại không tiện không muốn liên lụy người khác, thật ra còn có một nguyên nhân là do năm đó hắn gả thay ở hậu trạch bị thương quá nặng, tay chân vốn đã bị thương, cộng thêm không được chữa trị nên sau này không thể... Cho dù sau này ngồi lên vị trí cao thì hắn cũng không nhìn người khác nhiều hơn.

Vấn đề này của nam tử hiển nhiên đã chọt trúng chỗ đau của hắn, khiến tâm trạng luôn bình tĩnh của hắn hiếm khi có chút dao động.

Lục Mạc Ninh hít sâu một hơi, cảm thấy không nên tiếp tục chấp nhặt với đối phương nên cụp đôi mắt đen: "Ngươi nói tiếp đi."

Hắc Xà ngẩng cái đầu nhọn lên, nhìn Lục Mạc Ninh thật sâu rồi giọng nói của nam tử mới chậm rãi vang lên: "Nguyệt Bạch lâu này ngoài mặt là cung cấp địa điểm cho mọi người tiêu khiển vui vẻ, kỳ thật là điểm liên lạc thu thập tin tức của lão bản phía sau màn. Có điều bốn năm trước lão bản sau màn đã chết, Bạch lão bản không tìm thấy người, hiển nhiên cũng tạm thời chặt đứt tin tức, nhưng ba tháng trước khi lão bản đứng sau màn chết đã kêu hắn ta đi thăm dò Định Quốc công Tiết Thế Nhân.