Chương 50

Lục Mạc Ninh ngẩn ra: "Nếu là bốn năm trước thì làm sao ngươi xác định đối phương sẽ giao thứ quan trọng như vậy cho ngươi?"

Nam tử nói: "Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ cần biết rằng ta có thể giúp ngươi lấy được những chứng cứ kia là được. Ngươi hãy tới Nguyệt Bạch lâu gặp Bạch lão bản kia, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao để hắn ta giao thứ đó ra."

Lục Mạc Ninh nhìn Hắc Xà bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc đối phương nói những lời này giọng nói trầm lạnh quá mức. Hắn đã làm thượng thư bộ Hình nhiều năm, lúc hắn thẩm vấn phạm nhân cũng có sở trường quan sát giọng điệu thần thái của đối phương, hắn có thể cảm giác được lời nam tử này nói là thật. Chỉ là mỗi lần đối phương nhắc tới Định Quốc công thì giọng nói đều mang theo chút lạnh lùng. Y... Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, cái chết của y cũng có liên quan tới Định Quốc công?

Có điều tạm thời Lục Mạc Ninh không cần phải suy nghĩ về những chuyện này, bây giờ hắn và Hắc Xà này cùng ở trên một chiếc thuyền, tất nhiên hắn không lo đối phương sẽ lừa hắn.

Nửa canh giờ sau, Lục Mạc Ninh cầm năm mươi lượng bạc còn sót lại, thay một thân y bào sạch sẽ tới Nguyệt Bạch lâu.

Chỉ là khi Lục Mạc Ninh đứng trước Nguyệt Bạch lâu, thiêu niên lang tư thái lạnh lùng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài thờ ơ buông xuống, cộng thêm khí chất dửng dưng tự nhiên kia khiến ân khách (khách làng chơi) đi ngang qua hắn để vào Nguyệt Bạch lâu phải liên tục quay đầu nhìn hắn. Có vài kẻ hơi rục rịch, suýt chút nữa đã trực tiếp tiến lên hỏi thăm thân phận của đối phương.

Làm gì giống khách làng chơi, mà là giống xinh đẹp động lòng người...

Sở dĩ Lục Mạc Ninh dừng lại là vì hắn nhớ tới một vấn đề quan trọng: "Ta chỉ còn lại năm mươi lượng này, nếu ta đi vào thì Bạch lão bản kia sẽ không thu ngân lượng của ta chứ? Nếu hắn ta thu thì tiền rượu của ngươi sẽ không còn nữa."

Hắc Xà: ...

Lục Mạc Ninh cúi đầu nhướng mày với hạt gỗ: "Hửm?"

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của nam tử nặng nề vang lên trong đêm tối: "Có cần ta kêu hắn ta cứu tế ngược lại ngươi một chút không?"

Chẳng hiểu sao đột nhiên tâm trạng của Lục Mạc Ninh rất tốt: "Không cần."

Vốn dĩ Lục Mạc Ninh cho rằng Nguyệt Bạch lâu này chỉ là lầu các bình thường, nhưng đứng bên ngoài lầu các mấy tầng tinh xảo, trên những góc xoắn xung quanh treo chén ngọc lưu ly, hắn mới cảm thấy thảo nào nơi này được gọi là động tiêu tiền, có lẽ năm mươi lượng này của hắn không vào được.

Lục Mạc Ninh hạ giọng hỏi: "Đi vào có cần bạc không?"

Nam tử chậm rãi nói: "Không biết.”

Lục Mạc Ninh hỏi: “Ngươi đã quen Bạch lão bản này thì sao lại không biết?"

Nam tử: "Quen thì quen, nhưng ta chưa từng tới những chỗ thế này, làm sao mà biết được?"

Lục Mạc Ninh: "À..."

m điệu kéo dài của hắn mang theo ý tứ không rõ khiến chuỗi hạt chợt siết lại. Lục Mạc Ninh biết e rằng đối phương đã tức giận, tay kia của hắn nắm chuỗi hạt, uy hϊếp mà giật giật, lúc này chuỗi hạt mới thả lỏng một chút, giọng nói của nam tử truyền đến: "Còn không đi vào?"

Lục Mạc Ninh thấy đã đứng ở chỗ này quá lâu nên không chậm trễ nữa, hắn cất bước tiến lên phía trước, bởi vì ngoại hình của hắn quá xuất sắc, cộng thêm một thân khí chất tuyệt đối không giống như không bỏ tiền ra nổi, dáng vẻ cực kỳ giống một quý công tử nên hai tên tay chân canh chừng bên ngoài Nguyệt Bạch lâu thậm chí không hỏi gì khác mà trực tiếp cho vào.

Chỉ là Lục Mạc Ninh đã đi rất xa rồi mà hai tên tay chân kia vẫn không nhịn được liên tục nhìn lén.